Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1449

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu trợn tròn mắt.
Mù sao?
Làm sao có thể?
Ba người cúi đầu, đều có tâm tư, một nửa vui buồn.
Vui chính là, cô thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất người không sao, quan trọng hơn là, cốt nhục trong bụng cuối cùng có thể giữ được!
Buồn chính là, giác mạc của Vân Thi Thi bị tổn thương nghiêm trọng.
Thủy tinh thực cứng, giác mạc tổn thương không chỉ một chút.
Mắt yếu ớt như vậy, một hạt cát rơi vào cũng không chứa được, huống chi là mảnh vụn thủy tinh.
Hoa Cẩm cực kỳ đau lòng.
Hữu Hữu hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Me tuyệt đối không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy!
Nhất định là ai đó!
Nhất định là người nào đó ra tay!
Là ai làm hại mẹ?
Sau khi Hữu Hữu suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt.
Nhan Băng Thanh!
Nghĩ đến khuôn mặt Nhan Băng Thanh, Hữu Hữu nắm chặt tay lại!
Cho dù cậu thông minh, cũng không dự đoán được, đầu sỏ đứng phía sau gây ra mọi chuyện là Vân Na, cậu căn bản không biết, Vân Na còn sống, trở về thủ đô.
Ngày trước Kỷ Nhan và mẹ có tranh chấp không nhỏ, sau đó cậu điều tra chi tiết về Kỷ Nhan, quả thực đúng với phỏng đoán của cậu, Kỷ Nhan là Nhan Băng Thanh!
Vừa nghĩ đến đây, cậu liền giận không kìm nén được!
Bánh bao nhỏ nhận định Nhan Băng Thanh làm hại mẹ, bởi vậy, hận cô ta đến nghiến răng nghiến lợi.
Cậu lập tức đi đến một bên, lấy điện thoại ra, ấn số Lý Hàn Lâm.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Hàn Lâm bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh, biết được chuyện này, lập tức đồng ý phái người đem Nhan Băng Thanh, cũng là Kỷ Nhan khống chế!
Nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng mổ, Tần Chu vội vàng xử lý chuyện Cố Tinh Trạch.
Cửa phòng phẫu thuật lại đúng lúc mở ra.
Hữu Hữu lập tức đi lên trước tiên, thấy một đám y tá và bác sĩ đẩy giường phẫu thuật đi ra.
Hoa Cẩm lập tức đi lên trước, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng chạy đến bên giường phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng nhìn người nằm yên trên giường.
Vân Thi Thi bị thương ở tay, nằm thẳng tắp, sắc mặt cực kỳ xấu, thảm như giấy trắng, đôi mắt bị băng gạc màu trắng che kín, chỉ là trên băng gạc có chút vết máu, nhưng mà khó che dấu, Hoa Cẩm nhìn thấy, lại càng lo lắng không thôi!
Nhất là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cực kỳ đau lòng.
Phẫu thuật có tiêm thuốc tê, hết công dụng rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật, Vân Thi Thi liền lập tức có phản ứng, cô nắm chặt khăn trải giường, ý đồ mở to mắt.
Nhưng mà khóe mắt dinh dính, giống như mí mắt bị dính vào nhau, mở ra rất đau đớn.
Hữu Hữu vừa định vươn tay ra, Hoa Cẩm lại cầm chặt tay cô trước cậu một bước.
“Thi Thi, không có việc gì rồi… Tôi ở đây, không có việc gì rồi…”
“Tinh Trạch…”
Vân Thi Thi bật ra một cái tên theo bản năng, nhưng mà làm anh ta hoảng sợ.
Hoa Cẩm ngớ người.
Lại nghe Vân Thi Thi khóc nức nở nói, “Tinh Trạch… Tinh Trạch thế nào rồi?”
Giọng nói của cô cực kỳ yếu ớt, hữu khí vô lực, dù vậy, lại cố chấp muốn biết Cố Tinh Trạch có bình yên vô sự hay không.
Hữu Hữu cắn môi, anh ta cũng không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt, vẫn không nên cho cô biết mọi chuyện!
Mới ra khỏi phòng phẫu thuật, nên nghỉ ngơi thật tốt!
“Thi Thi, em tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, sắp vào phòng bệnh rồi, em ngủ một giấc trước, đừng nghĩ gì nữa! Tỉnh lại rồi nói sau!”
“Không được, tôi không thể đợi, tôi đợi không được…”
Vân Thi Thi cố chấp hỏi, “Tinh Trạch đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”
“Gặp anh ta sao?”
Bác sĩ nghe không được nữa, “Cô Vân, mắt của cô hiện giờ không thể nhìn mọi thứ bình thường, cô muốn gặp người nào, cũng phải đợi mắt cô tốt hơn rồi nói!”
“Mắt của tôi thế nào, không quan trọng! Quan trọng là…”
Vân Thi Thi không thể nói với bọn họ được, liền muốn đứng dậy.
Hoa Cẩm lập tức đè chặt cô.
“Thi Thi, nghe lời! Đừng làm bừa! Tình hình bây giờ của em, căn bản không thể xuống giường được!”
“Vì sao lại không nói cho tôi biết tình hình của Tinh Trạch?”
Vân Thi Thi nghiêng đầu về phía anh ta, môi run run, vô cùng trắng xanh, giống như quét một lớp phấn, “Có phải anh ấy… Có phải anh ấy hay không…”
Cô đột nhiên vươn tay, cầm chặt cổ tay Hoa Cẩm, một giọt nước mắt máu chảy ra, rất nhanh chảy xuống.
“Anh ấy có sao không? Cầu xin anh, nói cho tôi biết!”
Hoa Cẩm không đành lòng, không đành lòng nói mọi chuyện cho cô.
Hữu Hữu ở bên cạnh nổi lên dũng khí nói, “Mẹ, không nên hỏi nữa! Con vừa nghe thấy, chú Tinh Trạch đã vĩnh viễn ngủ say rồi!”
Trái tim đứa bé rất nhỏ, không dùng từ ‘૮ɦếƭ’ tàn nhẫn.
Đối với cậu mà nói, ‘Ngủ say’, chắc chắn là cách nói có thể tiếp nhận.
Vân Thi Thi nghe xong, vẻ mặt lập tức sửng sốt, toàn thân đều cứng đờ như đá, cũng không nhúc nhích.
Cô đột nhiên cười, hiển nhiên không cho là đúng, “Không có khả năng! Anh ấy không có khả năng đã ૮ɦếƭ… Các người đang gạt tôi…”
Hữu Hữu thấy bộ dạng cô như vậy, đau lòng hít thở không thông rồi!
Cậu tình nguyện cậu đến nhận đau khổ như vậy, cũng không nguyện nhìn thấy mẹ bị vây trong địa ngục tàn nhẫn.
“Anh ấy không có khả năng… Không có khả năng ૮ɦếƭ như vậy...”
Vân Thi Thi đột nhiên nhếch môi cười, biểu tình trên mặt lại cực kỳ trống rỗng, giống như một giây sau, hoàn toàn sụp đổ vậy.
Tất cả mọi người phát hiện ra cô ấy khác thường, đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, khó có thể chấp nhận.
Hoa Cẩm lại càng đau lòng chạm vào mu bàn tay cô, an ủi, “Thi Thi, em đừng đau khổ, việc cấp bách trước mắt, chính là em phải chăm sóc mình thật tốt!”
“Sao tôi có thể không cảm thấy tội lỗi được?” Cô không hề có dấu hiệu, giống như tâm thần khóc lên, “Đều do tôi hại anh ấy! Đều do tôi hại anh ấy! Không được… Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”
Cho dù gặp mặt lần cuối cũng được…
Vân Thi Thi đứng dậy, giường phẫu thuật rất cao, cô không chút nghĩ ngợi nhảy từ trên giường xuống, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Kim truyền dịch trên tay rơi ra, máu tươi rơi lên đất.
Cô không quan tâm đau đớn, cuống quít bò trên mặt đất, miễn cưỡng đứng dậy, hai tay sờ loạn xạ.
Hoa Cẩm thấy vậy, lập tức đi lên phía trước, ôm lấy vai cô.
“Thi Thi, em bình tĩnh một chút! Em bình tĩnh một chút, có được không? Em đừng như vậy, em đừng trừng phạt mình như vậy nữa!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chạy tới, ôm lấy cánh tay cô.
“Mẹ… Đừng dọa Hữu Hữu! Mẹ đừng miễn cưỡng chính mình có được không?”
“Nếu chú Tinh Trạch còn sống, cũng nhất định không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!”
“Con đoán, chú Tinh Trạch nhất định là vì bảo vệ mẹ! Mẹ có thể bình yên vô sự, chú Tinh Trạch nhất định sẽ cảm thấy vui mừng! Cho nên, mẹ đừng phụ lòng chú Tinh Trạch dụng tâm lương khổ!”
Vân Thi Thi dần dần bình tĩnh trở lại, cắn chặt răng, khó có thể tha thứ cho mình như trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc