Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1448

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tần Chu nghe Hoa Cẩm nhắc đến Cố Tinh Trạch, vẻ mặt u ám một phen, mày lập tức nhíu lại.
“Tinh Trạch… Đi rồi.”
Hoa Cẩm sững sờ vài giây, rất nhanh hiểu được ‘Đi rồi’ trong câu nói của anh ta có ý gì.
“Làm sao có thể?”
Anh ta khó có thể tin.
Hữu Hữu nghe vậy, vội vàng chạy đến, “Chú, chú nói cái gì vậy? Chú Tinh Trạch… đi rồi sao?”
“Ừ.”
Tần Chu cố nén đau đớn, trầm giọng nói, “Để cho chú ấy nghỉ ngơi đi! Mấy năm nay, anh ta đã cực kỳ đáng thương rồi.”
Mọi người đều im miệng không nói.
Hữu Hữu cũng lộ ra vẻ mặt thương tiếc.
Tần Chu nhớ tới những lời Hoa Cẩm vừa mới nói, đột nhiên giật mình tỉnh lại, “Anh vừa mới nói cái gì? Thi Thi ở trong phòng phẫu thuật? Tình hình cô ấy thế nào rồi!”
“Cô ấy và Tinh Trạch cùng được đưa vào!Tình huống cụ thể, tôi cũng không biết. Tôi đến không tính là sớm, nhưng mà nghe nói, trên mặt cô ấy đều là máu, không biết tổn thương ở chỗ nào!”
Tần Chu nghe vậy, trên mặt nghiêm túc hơn.
“Sao anh lại không gọi điện thoại báo cho tôi biết?”
“Tôi nghĩ anh biết!”
Hoa Cẩm có chút chán nản nói, “Vừa rồi tôi thấy anh đi vào bệnh viện, cùng một đám người vội vã đi về một hướng khác, còn tưởng rằng anh biết chuyện Thi Thi, không nghĩ tới, Tinh Trạch…”
“Thi Thi vào đó bao lâu rồi?”
“Chắc là hơn hai tiếng!”
“Vậy anh… Báo cho tổng giám đốc Mộ chưa?”
Hoa Cẩm lập tức nói, “Là anh ấy gọi báo cho tôi trước, sau đó, anh ấy nói có chuyện gấp, đi trước, bảo tôi ở chỗ này chăm sóc.”
“Sao cha còn chưa trở lại?” Tiểu Dịch Thần nghi ngờ than thở một câu.
Hữu Hữu lập tức nói, “Chắc là có chuyện gì quan trọng, không kịp giải thích quá nhiều với chúng ta.”
Tần Chu nhất thời cảm thấy khó giải quyết.
Trong một đêm, hai người đều xảy ra chuyện.
Chuyện Cố Tinh Trạch, anh ta còn không biết nên xử lý quan hệ xã hội thế nào, cũng không biết nên tuyên bố với công chúng tin dữ này thế nào.
Nhóm fan biết chuyện này, nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Nhưng lừa gạt, căn bản cũng không giấu diếm được bao lâu.
Trong bệnh viện có không ít người đã thấy được dung nhan Cố Tinh Trạch, cũng biết Cố Tinh Trạch đã ૮ɦếƭ, cho dù Hoàn Vũ không tuyên bố chính thức, rất nhanh, tin tức này cũng sẽ lan truyền nhanh chóng.
Đến lúc đó, có chút khó giải quyết rồi!
Tần Chu nhất định phải cân nhắc thật kĩ.
Chỉ là trước mắt, Vân Thi Thi lại xảy ra chuyện, anh ta lại càng cảm thấy hao tổn tinh thần!
Hoa Cẩm sốt ruột đầu đầy mồ hôi lạnh.
Tần Chu lập tức an ủi cảm xúc anh ta, “Anh đừng vội, anh đã ở đây với cô ấy, nếu anh rối rắm, người nào tới chăm sóc Thi Thi?”
“Sao tôi lại có thể không lo lắng được? Đã lâu như vậy rồi, còn chưa có ra ngoài!” Hoa Cẩm cuống đến phát khóc rồi.
Tần Chu vừa muốn nói gì, đã thấy cửa phòng cấp cứu đột nhiên được đẩy ra, các y tá lại đẩy cửa đi ra, bưng một cái khay trong tay, phía trên là băng gạc dính vết máu.
Hoa Cẩm nhìn thấy thì kinh hồn táng đảm, lập tức đến gần hỏi, “Y tá, tình hình bên trong thế nào rồi?”
Y tá liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, vội nói, “Anh là người nhà của cô ấy sao?”
“Vâng!” Hoa Cẩm gật gật đầu.
Y tá có chút tức giận hỏi, “Người bị thương mang thai, các người không biết chuyện này sao?”
“Cái… Cái gì?”
Hoa Cẩm quá sợ hãi, vẻ mặt Tần Chu càng ngạc nhiên hơn.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe thấy như thế, lại càng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.
Tiểu Dịch Thần trừng to mắt, “Cái gì? Mẹ mang thai sao?”
Y tá có chút tức giận hỏi, “Người bị thương mang thai, các người không biết chuyện này sao?”
“Cái… Cái gì?”
Hoa Cẩm quá sợ hãi, vẻ mặt Tần Chu càng ngạc nhiên hơn.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe thấy như thế, lại càng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.
Tiểu Dịch Thần trừng to mắt, “Cái gì? Mẹ mang thai sao?”
Vẻ mặt Hữu Hữu cũng hoảng sợ!
Y tá liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đối với biểu tình bất ngờ của bọn họ, hiển nhiên là cực kỳ khó hiểu, “Không thể nào? Người bị thương đều đã mang thai bảy tuần, các người không biết một chút gì sao?”
Hoa Cẩm nhíu mày, lo lắng nói, “Đúng là không biết chuyện! Bởi vì gần đây, cô ấy không có quá nhiều phản ứng khác thường, ví dụ như nôn mửa, cũng chưa thấy qua cô ấy có phản ứng nôn nghén gì!”
“Phản ứng nôn nghén, không phải ai cũng có, có phụ nữ có thai đều không có những phản ứng này. Huống hồ, bảy tuần thôi, sớm như vậy, chưa chắc sẽ có phản ứng mang thai. Nhưng mà người mang thai, và người thường vẫn có sự khác nhau rõ ràng! Ví dụ như, rất thích ngủ.”
Y tá nói xong, Hữu Hữu lập tức hỏi, “Chị y tá, mẹ em thế nào ạ? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Chị nói mẹ em mang thai, bé cưng trong bụng có giữ được không ạ?”
Vẻ mặt của cậu lo lắng.
Y tá thấy cậu đáng yêu, còn dịu dàng hiểu chuyện, lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu của cậu, mỉm cười nói, “Mẹ em không có nguy hiểm đến tính mạng nha! Bé cưng trong bụng cũng không có gì sơ suất. Nhưng mà mắt cô ấy bị thương, có thể thị lực sẽ giảm đi! Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi.”
Tất cả mọi người không biết là, lúc ấy, cho dù Vân Thi Thi ngã xuống đất, cũng được Cố Tinh Trạch ôm chặt vào trong ***.
Ngã nặng nhất, Cố Tinh Trạch dùng toàn bộ thân mình bảo vệ cô, thay cô nhận tất cả vết thương, bởi vậy có thể nói, bé cưng trong bụng Vân Thi Thi không có gì đáng ngại.
“Người không có việc gì là tốt rồi.”
Quan trọng là… Bé cưng trong bụng mẹ giữ được!
Cha không biết chuyện này đi?
Nếu cha biết mẹ mang thai, e là lại kích động, vừa khẩn trương, vừa lo lắng!
Nhất định là sẽ lo lắng đến phát điên.
Cậu vốn định lập tức nói chuyện này cho cha, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, nếu để cho cha biết, không biết sẽ rối rắm như thế nào!
Chỉ là, mẹ không có nguy hiểm là được rồi!
Trái tim Hữu Hữu vừa mới buông xuống, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lông mày nhăn lần thứ hai, có chút nghi ngờ nói, “Chị y tá, chị nói, đôi mắt của mẹ em bị thương, thị lực bị giảm đi là có ý gì?”
Hoa Cẩm cũng khẩn trương theo, “Đúng vậy, y tá, tôi cũng muốn hỏi, đôi mắt bị thương là có ý gì, thị lực giảm đi là mức độ gì?”
“Vừa mới phẫu thuật, lấy ra được không ít mảnh vụn thủy tinh từ trong mắt của người bị thương, những mảnh thủy tinh này đã tiến vào trong mắt, đâm giác mạc bị thương, tạo thành tổn thương lớn. Giác mạc con người cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng có thể chữa trị được, nếu bị thương nghiêm trọng, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi thị lực.”
“Vĩnh viễn mất đi thị lực sao?”
Hoa Cẩm nhíu mày, nghi ngờ, “Có thể nói là mù không?”
“Có thể nói như vậy. Nếu muốn khôi phục thị lực, chỉ có thể cân nhắc đến việc ghép giác mạc.”

Y tá vộ vàng rời đi.
Hoa Cẩm và Hữu Hữu nhìn nhau, khuôn mặt đều âm u.
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nghe thấy nửa hiểu nửa không, nhưng cũng mơ hồ nghe được, ‘Vĩnh viễn mất đi thị lực’, bị dọa không nhẹ!
“Mắt mẹ bị thương sao? Vậy sau này còn có thể nhìn thấy được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc