Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1443

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Tinh Trạch không có bất kỳ phản ứng nào.
Mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt hiền từ, nhưng mà đó chỉ là thể xác trống trơn mà thôi, không còn bất kỳ cảm xúc nào tồn tại nữa!
“Không...”
Cô rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng loạn, nâng mặt anh lên, dùng trán dí sát vào gò má anh, cũng chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà thôi.
“Tinh Trạch, không... Cầu xin anh, em cầu xin anh, đừng rời bỏ em...”
Cô cầu xin trong sự tuyệt vọng, dùng hết tất cả sức lực, ôm ghì lấy bờ vai anh, nỗ lực truyền hơi ấm cho anh!
“Tinh Trạch, khi nãy là em lừa anh!”
Vân Thi Thi đau khổ nói: “Em lừa anh, muốn cho anh có động lực sống tiếp...Em lừa anh, em không bao giờ quên anh đâu, sao em nỡ lòng quên anh chứ...”
Những ký ức hiện lên rất rõ ràng.
Lần đầu gặp gỡ, anh mỉm cười đánh giá cô, một đôi môi đẹp đẽ, con mắt hơi cong lên, trên mặt còn có má lúm đồng tiền rất duyên.
“Dáng người cao ráo, lại đẹp, cớ sao lại đi làm trợ lý cho Tiểu Dã? Thật không có tiền đồ.”
“Khuôn mặt cô còn xinh đẹp hơn cô ta, nếu như tiến vào giới diễn viên, nhất định sẽ thắng lợi.”
“Khí chất này của cô rất vừa vặn với nữ chính trong lòng tôi.”
...
Vân Thi Thi không nhịn được mà nhớ đến những ký ức xa xôi ấy, khóc rống lên, chật vật ôm lấy thân thể lạnh lẽo của anh, khóc như một đứa trẻ, vô cùng tuyệt vọng.
“Tôi thích em, tôi thích em!”
“Thật ư!?”
Má lúm đồng tiền của Cố Tinh Trạch.
Tiệc R*ợ*u hằng năm của Hoàn Vũ, anh mời cô đến sàn nhảy.
Anh mặc đồ tây, cúi người với cô, đưa tay mời cô nhảy, như một quý tộc thân sĩ.
“Có thể mời anh cùng nhảy một bài được không?”
Anh mỉm cười, hàm răng trắng tinh, vô cùng quyến rũ.
Đời người như lần đầu gặp gỡ.
Vân Thi Thi cắn chặt hàm răng, ôm đầu anh, lệ như suối trào.
Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn anh thật rõ, nhưng càng mở lớn thì lại càng đau, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ ngòm, cái gì cũng không thấy rõ!
“Không được..”
Vân Thi Thi bất lực khóc ròng nói: “Để em ngắm anh thật kỹ.”
“Tinh Trạch, để em ngắm anh thật kỹ.”
“Cái gì em cũng không nhìn thấy.”
Vân Thi Thi nắm chặt vạt áo của anh, đau đến mức linh hồn như muốn nổ tung!
“Tinh Trạch...!!!”
Cô tuyệt vọng kêu lên tên anh, tiếng khóc không ngừng vang vọng cả bãi đậu xe.
...
“Thi Thi?”
Trong bóng tối, một bóng người cao gầy đang hướng về phía cô.
Vân Thi Thi mở choàng mắt, thế nhưng lại thấy đôi má lúm đồng tiền của Cố Tinh Trạch.
“Tinh Trạch!”
Cô trở nên kích động, đột nhiên ôm lấy anh.
“Anh không có ૮ɦếƭ! Anh không có ૮ɦếƭ!”
Cô vui mừng đến mức nói lung tung, chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, đau lòng mà ôm lấy anh.
“Anh dọa em, em còn tưởng rằng anh thật sự bỏ em rồi...”
Vân Thi Thi càng khóc lớn: “Anh không thể bỏ em ở lại được...”
“Thi Thi, Thi Thi...”
Cố Tinh Trạch động viên cô bình tĩnh, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười nói: “Anh phải đi rồi.”
“Anh phải đi?”
“Ừm.”
“Đi chỗ nào?”
“Đi đến một nơi rất xa.”
Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng nói: “Coi như là một sự giải thoát!”
Đối với việc sống thống khổ thì việc ૮ɦếƭ đi lại là một sự giải thoát dành cho anh.
“Gặp được em, là chuyện may mắn nhất của cuộc đời anh.”
“Gặp được em, là chuyện may mắn nhất của cuộc đời anh.”
“Nhưng gặp được em, cũng đã tiêu xài hết sự may mắn của anh rồi.”
Cố Tinh Trạch nhàn nhạt mỉm cười: “Thế nhưng anh không hối hận.”
Thế nhưng...
Anh không hối hận...
Cố Tinh Trạch bỗng nhiên xoay người, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: “Anh phải đi rồi.”
“Không được!”
Vân Thi Thi lập tức bò dậy, liều mạng đuổi theo anh: “Tinh Trạch, không được! Không được đi...”
Dường như Cố Tinh Trạch không nghe thấy lời cô nói, bóng lưng càng ngày càng xa khuất, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng, chạy theo anh, nhưng bất kể cách nào cũng không đuổi kịp được.
“A...”
Vân Thi Thi tỉnh dậy từ trong bóng tối, mở mắt lớn, xuyên qua tầm mắt, cô cảm nhận được có ánh đèn đang chiếu xuống đỉnh đầu cô!
“Không sao rồi, không sao rồi!”
Xung quanh ầm ĩ, tiếng người ồn ào.
Có hai người cẩn thận nhấc cô lên băng ca.
“Cẩn thận một chút!”
“Cẩn thận tay cô ấy, đừng đè ép.”
...
Đêm khuya, xe cảnh sát cùng xe cứu thương lập lòe ánh sáng.
Hành lang bệnh viện, bác sĩ và y tá sốt sắng đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Vân Thi Thi nằm trên bàn mổ, hai mắt vô cùng đau nhức, rất khó thở.
Cô ngờ ngợ nghe được tiếng người ở bên trong, còn có cả tiếng khóc nữa.
Trong lúc tâm trí hỗn loạn, cô nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Thi Thi... Thi Thi?”
Là anh.
“Đau, đau quá...”
Cái gì cô cũng không nhìn thấy, vươn tay, rất nhanh đã có một bàn tay khác nắm chặt.
Bên tai, chính là giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết.
“Thi Thi, là anh...”
Lời còn chưa kịp nói xong, y tá đã đẩy anh sang một bên.
“Xin lỗi, anh này, mời anh đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật!”
Nói xong, một loạt các nhân viên y tế vội vã vào phòng phẫu thuật cho Vân Thi Thi.
Mộ Nhã Triết đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Hoa Cẩm nhanh chóng ôm Hữu Hữu chạy tới đây, Tiểu Dịch Thần chạy nhanh nhất, vọt tới trước cửa phòng phẫu thuật, ngẩng đầu, trông thấy đèn sáng lên, đột nhiên hút một ngụm khí lạnh!
“Mẹ...”
Cậu có chút bối rối mà đi tới trước cửa, nhìn qua khe cửa mong nhìn được vào bên trong.
Hoa Cẩm lập tức hỏi: “Anh rể, chị đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không rõ tình huống cho lắm.”
“Chị...”
“Mắt của cô ấy bị thương, tình huống cụ thể, anh phải phái người đi điều tra.”
Lúc trước anh cũng cử vệ sĩ đi theo cô, nhưng có thể lúc cô đi làm hoạt động cùng đoàn phim đều được đoàn đưa đón nên bọn họ cũng không có theo nữa.
Cho tới nay, cũng không xảy ra chuyện gì bất thường cả.
Bọn họ đều thả lỏng cảnh giác, Vân Thi Thi cũng không nói tình huống gì đặc biệt nào cả, nên cũng không cho bọn họ theo.
Thế nên bọn họ mới không đi theo cô nữa.
“Xin hỏi, anh là người thân của người đã mất sao?”
Cách cửa phòng cấp cứu không xa, âm thanh sợ sệt của một vị bác sĩ truyền đến.
Mộ Nhã Triết quay đầu lại, thấy Cố Cảnh Liên đã đứng ở phòng cấp cứu, biểu hiện dữ tợn, vô cùng khủng pố.
Đêm hôm khuya khoắt, anh ta nhận được điện thoại, nói rằng Cố Tinh Trạch đã xảy ra chuyện rồi.
Anh ta liền vội vã tới đây, trên đường đi vẫn không thể tin nổi.
Có chuyện?
Làm sao xảy ra chuyện được chứ?
Không phải nó có chuyện cần ra nước ngoài sao?
Rạng sáng mai nó sẽ đi Mỹ, thủ tục đã xong xuôi hết rồi, nó nói muốn quay về Mỹ, không trở lại nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc