Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 144

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi nói với ông, người đàn ông này là giáo sư đại học của cô, ngoài mặt ông khen ngợi mấy câu, nhưng ông không phải đứa trẻ ba tuổi.
Rõ ràng Vân Thi Thi cố ý lừa ông!
Mặc dù ông không rõ rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì, nhưng đối với dung mạo của hai cha con, ông lập tức phục hồi tinh thần.
Vì vậy, đối với thân phận của người đàn ông này, đoán được bảy tám phần.
Chắc là vị chủ thuê thần bí của sáu năm trước rồi!
Rất sợ Thi Thi lúng túng nên ông mới không vạch trần!
Vân Nghiệp Trình theo giường bệnh của Vân Thiên Hữu rời đi, phòng bệnh hạng nhất nằm ở tầng 15, trước khi đi ông không quên dặn Thi Thi về nhà nghỉ, trở lại bệnh viện thay ông.
Vân Thi Thi suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu, bản thân đúng là nên quay về cầm chút quần áo và đồ dùng hằng ngày của Hữu Hữu đến.
Cửa thang máy, Vân Thi Thi nói: “Mộ Nhã Triết, thời gian không còn sớm, anh hãy trở về đi.”
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết giận tái đi: “Đuổi tôi đi?”
“Tôi là thấy anh cả đêm không ngủ, sợ anh mệt mỏi.”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết nháy mắt hòa dịu lại, trong mắt có chút chế nhạo: “À, hóa ra là đau lòng cho tôi?”
“Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ.” Vân Thi Thi hơi tức giận: “Đến lúc không có sức mà làm việc, đừng đổ lên đầu tôi!”
Mộ Nhã Triết cong môi cười, đút tay túi quần, hơi cúi người, thổi khí bên tai cô: “Tinh lực của tôi luôn dồi dào, chẳng phải em đã được lĩnh hội rồi sao?”
Lời này, rõ ràng có ý ám chỉ!
Vân Thi Thi cắn môi, chớp mắt khuôn mặt đỏ hồng tới tận mang tai, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, sẵng giọng: “Thật chẳng hiểu tự dưng anh đang nói cái gì!?”
“Tinh----“
Cửa thang máy mở ra.
Vân Thi Thi đang chuẩn bị bước vào thang máy, cơ thể lại bị đẩy vào góc, thoáng cái chạm vào vách tường lạnh như băng.
Cô không khỏi sợ hãi trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, thân thể to lớn của người đàn ông liền áp lên.
Đây đúng là góc ૮ɦếƭ của camera, anh thật có dụng tâm kín đáo!
Cửa thang máy đóng lại, lúc này, không gian thu hẹp chỉ còn hai người bọn họ.
Vân Thi Thi lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh, Mộ Nhã Triết cúi đầu, tay nắm chặt cằm cô, đuôi mắt hẹp dài cong lên tà tứ, con ngươi rất sâu, rất trầm.
Anh nở nụ cười, dí sát vào mặt cô, giọng khàn khàn hỏi: “Kẻ lừa đảo, em thật thú vị!”
“Anh...anh muốn làm gì?”
Vân Thi Thi hơi bối rối quay mặt đi chỗ khác, lại bị anh bắt quay lại, khiến cô phải nghênh đón ánh mắt của anh.
“Ô, bình thường nhìn dáng vẻ khôn khéo của em, không ngờ khi buộc phải nói dối, mồm miệng rất lanh lợi.”
Cô ngẩn người, sắc mặt mất tự nhiên ửng đỏ.
Cô nói dối cũng là do bất đắc dĩ! Ngay trước mặt cha đâu thể ăn ngay nói thật chứ?
Chẳng lẽ phải thành thật với cha? Nếu vậy thì chẳng khác gì đang xé toạc vết sẹo kết vảy của ông.
Đối với hợp đồng sáu năm trước, Vân Nghiệp Trình vẫn luôn canh cánh trong lòng, buồn rầu bản thân không có năng lực, thế nên mới khiến cô con gái ông yêu thương nhất mang thai.
Nếu nói vậy, không cần nghĩ cũng biết cha sẽ thấy khốn đốn không gì bằng.
Nhưng anh cứ theo đuôi cô vào bệnh viện, làm cô không có tâm lý để chuẩn bị mà!
Giờ lại quay sang chỉ trích cô?
Vân Thi Thi hạ mi mắt không nhìn anh, dáng vẻ mím môi như đang giận hờn, ở trong mắt người đàn ông lại có mấy phần non nớt đáng yêu.
“Giáo sư? A!”
Đột nhiên Mộ Nhã Triết cười tà mị, hai ngón tay thon dài nhéo gò má cô, ngón cại ấn sâu lên đôi môi của cô, giọng nói biếng nhác: “Cô gái nhỏ, em thử nói xem xem, tôi nên dạy em cái gì?”
“Cô gái nhỏ, em thử nói xem xem, tôi nên dạy em cái gì?”
Nói rồi, anh dưa tay xoa nhẹ một bên bầu иgự¢ đẫy đã của cô, cúi đầu cắn môi cô, đầu lưỡi nghiến một cái, dán môi cô cười tà: “Là cái này?”
Thứ tốt đáng dạy, anh dạy không ít đó nha!
Vân Thi Thi kêu lên một tiếng, dùng sức đẩy anh ra, đáy mắt nổi lên sự tức giận: “Anh...anh làm gì vậy?!”
Đây là thang máy, lúc nào cũng có thể dừng lại, sẽ có người bước vào, anh cứ thế không hề kiêng kỵ ở trong thang máy, không chịu bớt phóng túng?
Nghĩ thế, Vân Thi Thi liền cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi!
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
Cô khẽ thở phào, ngóng trông người đàn ông nhận điện thoại, cô có thể tránh thoát một kiếp!
Nào ngờ Mộ Nhã Triết không có ý định bỏ qua cho cô, thậm chí không để ý tiếng chuông, dáng vẻ muốn bắt nạt cô.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, buông mắt quan sát tỉ mỉ dung nhan của cô, rồi chợt cảm thán: “Thật là một khuôn mặt mê hồn cỡ nào!”
Ánh mắt vô tội thanh thuần, lộ ra mấy phần hờn dỗi, liếc mắt là có thể mê hoặc lòng người.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, mổ lên môi cô một cái, cười vô cùng mập mờ.
“Có ai nói cho em biết, em như một cô yêu tinh hay không?”
Vân Thi Thi nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới sự trêu đùa của người đàn ông.
Bất chợt anh lại cúi đầu, đôi môi ấm áp ôm trọn lấy môi cô.
Bàn tay không khách khí chút nào xoa eo cô, nhéo mạnh, khiến cô không khỏi vì bị đau mà khẽ hừ một tiếng.
Giữa răng môi tràn ngập hơi thở tinh khiết và thơm tho của anh, dường như còn mang theo mùi thuốc lá nồng, nóng bỏng ςướק đoạt hô hấp của cô, chui vào kẽ hở của môi cô, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ ςướק lấy cái lưỡi đinh hương, tham luyến ʍúŧ vào.
Cô hơi bất an né tránh, nhìn con ngươi đang dần nặng nề, ngẩng đầu nhìn số tầng, vô cùng tức tối!
Người đàn ông này! Ở trong thang máy mà cũng dám làm! Sắp đến tầng một, nhỡ bị người nhìn thấy...
Trong lúc đang mải nghĩ, tay anh đã vòng đến phía sau cô, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực chui vào trong váy cô...
Nhất thời Vân Thi Thi king ngạc sửng sốt, không nhịn được bắt đầu tránh thoát khỏi sự kìm kẹp, hai tay đẩy vai anh, nhưng vẫn không thể ngăn cản được động tác xâm lược của anh, cô đành đánh liều, cắn mạnh vào lưỡi anh.
Trong sự đau đớn, hai bờ môi tách ra.
Vân Thi Thi hung hãn lau môi, trừng mắt nhìn anh: “Mộ Nhã Triết, đừng có quá đáng!”
Mới vừa rồi khi anh ôm Hữu Hữu, gương mặt dịu dàng, khiến đáy lòng cô khẽ rung động, cái nhìn thay đổi ít nhiều.
Không ngờ lúc này lại lộ ra nguyên hình!
Trên mặt Mộ Nhã Triết bất ngờ một giây, rồi lập tức nguy hiểm híp mắt, đáy mặt hiện lên sự lạnh lùng.
Người phụ nữ này, lại dám cắn anh?
Có ngoái ý muốn, nhưng thấy thú vị nhiều hơn!
Rõ ràng người phụ nữ trước mắt thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lại phản kháng anh hết lần này tới lần khác. Xem ra mặc dù là một con mèo dịu ngoan, nhưng một khi cong móng vuốt thì cũng có thể gây sát thương!
Nên biết rằng, lấy địa vị và thân phận của anh, xua phụ nữ như xua vịt, thậm chí không tiếc hạ thấp bản thân để quyến rũ anh.
Nhưng lại cứ là người phụ nữ này, vô cùng không tình nguyện, nhưng lại làm anh dấy lên Dụς ∀ọηg chinh phục!
Tốt thôi, tốn nhiều công sức dạy dỗ một chút, cái anh thật sự hưởng thụ, chính là quá trình chinh phục!
Nhìn ánh mắt như đang nhìn con mồi của anh, Vân Thi Thi không khỏi co vai, ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ, cô vội cúi đầu, không nhìn anh nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc