Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1432

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Cảnh Liên chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Hà, ngồi xổm một gối xuống.
Sở Hà bị hấp dẫn bởi tờ giấy trong tay anh ta.
Chẳng biết lúc nào, trong tay anh lại có một tờ hiệp nghị, anh ta để hiệp nghị bày trên mặt đất, chậm rãi để trước mặt cô ấy, ý vị thâm trường nói, “Ký hiệp nghị này, tôi sẽ thả cô rời đi.”
“Đây là cái gì?”
Sở Hà ngạc nhiên không hiểu.
Người đàn ông này, sao có thể tốt bụng như vậy để cô ấy rời đi.
Hiệp nghị này, nói về chuyện gì đây?
Nghĩ cũng không nghĩ cần nghĩ, chắc là không phải hiệp nghị gì tốt.
Cố Cảnh Liên thấy vẻ mặt cô ấy đang đánh giá, lạnh lùng nhếch môi, dường như là tàn nhẫn bật ra, “Hiệp nghị này, tôi sớm đã nghĩ xong rồi, chỉ cần cô ký tên, mới có thể giữ lời.”
“Rốt cuộc là hiệp nghị gì?”
Sở Hà nhìn thẳng mắt anh ta.
“Cô ký tên, bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo, hiệp nghị liền chính thức có hiệu lực.”
Cố Cảnh Liên nói xong, vẻ mặt dịu dàng đẩy con dấu thuộc hạ dâng lên đến trước mặt cô ấy, “Chỉ ký tên không đủ, còn phải có dấu tay nữa.”
“Cố Cảnh Liên!”
Sở Hà nghiến răng nghiến lợi gào lên, “Anh nằm mơ đi! Tiểu Bảo là con tôi! Anh đừng nằm mơ ςướק đứa bé từ bên cạnh tôi!”
“Cô không chịu?” Cố Cảnh Liên đang nói đột nhiên lạnh lùng, đôi mắt như mũi dao không dịu dàng như vừa rồi, mũi dao lạnh lẽo từ mắt văng tung tóe, có vài phần ý tứ hàm xúc uy Hi*p!
“Tôi sẽ không ký hiệp nghị này!”
Sở Hà nói chắc như đinh đóng cột, “Đứa bé là cốt nhục của tôi, anh cho tôi tờ giấy rách này, đường hoàng dùng tự do uy Hi*p tôi, để tôi bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo sao? Anh không thấy cực kỳ buồn cười à? Nằm mơ đi!”
“A.”
Cố Cảnh Liên bị cô ấy gào thét có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nhíu mày, nhìn thẳng đánh giá cô ấy vài lần, có chút cảm khái nói, “Hồng Hà, so với năm năm trước, cô hình như không thay đổi một chút gì.”
“… Chỗ nào không thay đổi?”
“Vẫn cố chấp như vậy.”
Cố Cảnh Liên chậm rãi đứng dậy, liếc từ trên cao xuống nhìn cô ấy, cúi người, lập tức ngoan độc nắm lấy cằm của cô ấy, ngón tay thon dài Ϧóþ chặt mặt cô ấy.
“Bây giờ cô, có tư cách gì đối đầu với tôi? Thức thời một chút, ngoan ngoãn ký hiệp nghị này đi! Tôi xem trọng đứa bé, quá khứ đã qua, không nhắc chuyện cũ với cô nữa!”
“Không nhắc chuyện cũ sao?”
Sở Hà giống như nghe được một câu truyện cười, hít vài hơi khí lạnh, muốn cười, lại như xương cá mắc ở cổ họng, “Cố Cảnh Liên! Anh hủy đi nhân sinh của tôi còn chưa đủ sao? Tôi tuyệt đối sẽ không dung túng anh hủy đi nhân sinh của Tiểu Bảo!”
“Tôi hủy nhân sinh của cô sao?”
Mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi nhìn kỹ cô ấy, “Hồng Hà, người hủy nhân sinh của cô, chính là cô, không phải tôi!”
“Nếu muốn tôi bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo, đưa đứa bé giao cho anh…” иgự¢ Sở Hà lên xuống không ngừng, đột nhiên nghiến răng nói, “Tôi tình nguyện lúc trước đứa bé còn ở trong bụng tôi, liền đưa tay Ϧóþ ૮ɦếƭ đứa bé, cũng tuyệt đối không để đứa bé rơi vào tay anh!”
Đôi mắt lạnh của Cố Cảnh Liên co rút kịch liệt.
Đột nhiên, anh ta nhếch khóe môi, độ cong không sâu không cạn, nhưng mà nhìn ra được, anh ta thật sự nổi giận.
“Cô, rất có chí khí!”
Dừng một chút, anh ta liếc mắt nhìn xung quanh một cái, liếc mắt nhìn dụng cụ tra tấn, cười lạnh nói, “Tôi trái lại muốn nhìn xem, xương cốt của cô còn có thể cứng rắn đến khi nào!”
Nói xong, anh ta xoay người, dặn dò, “Không cần thủ hạ lưu tình, đến khi nào cô ta đồng ý ký hiệp nghị mới dừng!”
Lạnh lùng ném ra câu này, Cố Cảnh Liên liền nghênh ngang rời đi, để lại một mình Sở Hà, bị xích sắt trói ở trong hầm, âm u lạnh lẽo, tuyệt vọng, mịt mù tăm tối.
Cố Cảnh Liên để lại câu ra lệnh này, muốn cô đồng ý ký tên lên hiệp nghị mới thôi.
Rất nhanh Sở Hà liền nghe thấy tiếng roi chạm vào thanh sắt.
Cô ấy quay đầu, liền thấy mấy người đàn ông cao lớn đi đến gần cô ấy.
Những thuộc hạ này, đều do Cố Cảnh Liên dạy dỗ.
Không nói kế thừa Cố Cảnh Liên tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không có nửa phần thủ hạ lưu tình với cô ấy!
“Bốp” - - một tiếng.
Một chiếc roi dài quất mạnh vào lưng cô ấy.
Sở Hà kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn đột ngột, hầu như làm ý thức cô ấy trống rỗng vài giây.
Lực của người đàn ông cầm roi cũng không nhỏ, roi quật mạnh vào lưng cô ấy, rất nhanh để lại một vết máu rất sâu.
Quần áo mỏng manh, rất nhanh đã bị xé rách ra một vết rách thật dài.
Máu tươi nhuộm lên làn da, rất nhanh liền bại lộ ở trong không khí!
Người nọ không vội vung roi lên lần hai, mà bưng một chậu nước ở bên cạnh, đổ lên trên lưng cô ấy.
Rào rào…
“A - -”
Sở Hà kêu đau một tiếng, ngay sau đó, cắn chặt răng, toàn thân không khống chế được giật giật.
Đây là cái gì?
Là nước muối sao?
Vết thương vừa rồi bị roi quất lên, lập tức bị nước muối ngấm vào, loại tư vị này, đau đớn làm cả đầu đều là một mảnh trắng xóa!
Sở Hà nghiến răng nghiến lợi, cô ấy cắn chặt răng, ánh mắt nhìn hiệp nghị ở trước mặt cô ấy, sớm đã bị nước muối làm cho ướt nhẹp.
Trước mắt cô ấy hiện lên Sở Tiểu Bảo ngây ngô với má lúm đồng tiền, иgự¢ co rút một trận…
“Bốp - -”
Lại một roi nặng nề quất lên lưng của cô ấy.
Sở Hà đau đớn hừ một tiếng, trên mặt giật giật khó mà kìm nén.
Loại đau khổ này, cho dù cắn chặt răng, nói vài ba câu cũng khó mà nói ra hết được!
Khó mà dùng ngôn ngữ nói được tư vị làm phạm nhân!
Cố Cảnh Liên!
Người đàn ông lòng dạ độc ác!
Cô ấy chưa từng nghĩ đến, người đàn ông này sẽ dùng phương thức tàn nhẫn, ý đồ ςướק đi Tiểu Bảo từ bên người cô ấy!
Không có khả năng!
Cô ấy không có khả năng buông tay!
Càng không thể ký hiệp ước khuất nhục này!
“Bốp - -”
“A…”
Rốt cuộc thì Sở Hà khó có thể chịu đựng, đau đớn khàn cả giọng.
Có lẽ vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, hơn nữa cô ấy còn nóng lòng đi tìm Tiểu Bảo, bởi vậy cố gắng khôi phục thân thể, thực ra, cô ấy căn bản chưa có khôi phục hoàn toàn.
Giờ phút này, bệnh cũ lại thêm tổn thương mới, cô ấy đau đớn mà ngất đi.
Trước mặt Sở Hà đột nhiên tối sầm, thân thể nghiêng về phía trước, ngã mạnh lên mặt đất.
“Ngất rồi sao?”
Người cầm roi kinh ngạc.
“Không phải là đánh ૮ɦếƭ rồi chứ?”
Một người khác tiến lên đạp vào chân cô ấy, lại không có bất luận phản ứng gì.
Mới có ba roi, mà lại không chịu nổi, ngất đi rồi.
Anh ta thấy người phụ nữ này mạnh miệng như vậy, còn tưởng rằng cô ấy có bao nhiêu năng lực?
Nhưng mà cũng phải thôi.
Đừng xem thường ba roi này.
Người bình thường một roi đều không chịu đựng nổi.
Cô ấy còn chịu được ba roi, đã không đơn giản rồi!
Huống hồ, anh ta ra tay rất mạnh, không hề nhân nhượng, cô ấy tất nhiên khó mà chịu nổi.
Người nọ lại bưng một chậu nước muối, kéo tóc cô ấy lên, hất vào mặt của cô ấy.
Nước lạnh rét thấu xương, mỗi lỗ chân lông trên da đều co rút vì lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc