Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1430

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Ai đó!"
Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới tiếng quát lạnh của một người đàn ông.
Sở Hà dừng chân, bóng hơi cứng lại, nhanh chóng xoay người.
Một người đàn ông đứng sau lưng cô ấy, đầy bụng hoài nghi quan sát bóng lưng của cô, cảm thấy được người phụ nữ này có vẻ quá xa lạ.
Phụ nữ trong nhà họ Cố không nhiều lắm, vốn dĩ không có nhiều phụ nữ đi trên con đường này, người có thể tiến vào nhà chính của nhà họ Cố, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vậy, đột nhiên có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong nhà họ Cố, đương nhiên rất dễ gây chú ý.
Sở Hà nghiêng người liếc anh ta một cái, lập tức nói, "Có chuyện gì sao?"
"Cô tên là gì!?"
Người nọ lại nói, "Sao tôi chưa từng thấy cô trong nhà?"
"Anh chưa gặp tôi cũng phải! Bởi vì, tôi vẫn luôn đi cùng lão gia, anh không biết tôi, là chuyện vô cùng bình thường!"
"Là thật sao?" Người nọ vẫn tràn đầy hoài nghi.
Thời gian trước, Cố Cảnh Liên có thái độ nhạt nhẽo với phụ nữ, đại khái là mấy tháng qua, trong nhà họ Cố có quá nhiều chuyện cần quan tâm, anh ta căn bản khó có thể phân tâm, cũng không thể phân tâm.
Chẳng lẽ, là người trong nhà chính?
Không có khả năng.
Phàm là người trong nhà, mặc dù anh ta không quen hết, hẳn là nên gặp qua!
Nhưng anh ta chưa bao giờ gặp người phụ nữ này.
Sở Hà thấy tính cảnh giác của anh ta cực cao, vì thế bất đắc dĩ thở dài nói, "Anh hoài nghi tôi cũng không sao, nhưng có vài thứ, anh giao cho anh ấy thay tôi, được không?"
"Thứ gì?"
Sở Hà cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức thở phào nói, "Anh qua lấy đi? Thứ này, dễ vỡ."
Người kia tò mò, cũng không biết tới cùng là gì nữa.
Cũng không phải không hoài nghi, người này có giở trò gì hay không, nhưng mà nghĩ lạii nơi này là nhà họ Cố, ai có bản lĩnh lớn như vậy, dám gây sự trên địa bàn nhà họ Cố?
Theo suy nghĩ như vậy, người đàn ông đến gần cô ấy.
Sở Hà đưa bàn tay vào túi tiền, ngay lúc người đàn ông đưa cổ qua thăm dò đánh giá, Sở Hà lập tức rút một cây chủy thủ ra từ trong túi áo, mạnh mẽ xoay đầu, nhắm đầu bén nhọn ngay *** anh ta, hung hăng đâm vào *** của anh ta.
"Phốc" một tiếng, máu tươi tràn ra.
Người đàn ông há to miệng theo bản năng, muốn hét lên, nhưng Sở Hà lại nhanh hơn một bước, che kín miệng của anh ta, hung hăng vặn cổ anh ta trật khớp.
Đầu người đàn ông lệch qua, nhất thời thở không nổi ngất đi.
Nhưng mà, chút thương tổn, một chốc, sẽ không tỉnh lại.
Mãi đến lúc có người phát hiện anh ta, cũng sẽ không bởi vì mất máu quá nhiều mà ૮ɦếƭ đi.
Sở Hà tự hạn chế thời gian cho mình, cô ấy ném người đàn ông này vào trong góc, khi nào đó, anh ta bị người phát hiện, gây ra động tĩnh, nếu cô ấy còn chưa tìm thấy người, thì không ở lại, mà thừa dịp loạn rời khỏi.
Sở Hà tiếp tục mò mẫn, lẻn vào chỗ Cố Cảnh Liên.
Là căn nhà trung tâm, không chỗ nào không thể hiện phong cách của Cố Cảnh Liên.
Thiết kế nhà cửa, vừa nhìn, vô cùng trong trẻo lạnh lùng, giống như cảm giác Cố Cảnh Liên cho người khác, u ám lạnh lùng, mà lại ngạo mạn kì lạ.
Một hồ nước, tôn lên ánh trăng, cô độc hiu quạnh.
Trúc xanh, tùng xanh, đây đều là loài cây anh ta yêu thích, nhiều như vậy năm, chưa từng thay đổi.
Đến bậc thang, Sở Hà đi lên, vào trong nhà, lờ mờ tìm phương hướng, chậm rãi tìm đến chỗ Cố Cảnh Liên ngủ.
Cô ấy hoài nghi, Sở Tiểu Bảo đã bị sắp xếp trong chỗ ngủ của anh ta.
Cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ.
Lúc này, người đàn ông, hẳn là còn trong phòng làm việc.
Lúc này, người đàn ông, hẳn là còn trong phòng làm việc.
Anh ta luôn luôn nghỉ rất trễ, đại khái ba bốn giờ mới ngủ, nhưng mà trời vừa sáng, anh ta đã thức dậy, vội vàng cho tới trưa, nghỉ trưa ngủ ba giờ rồi dậy, quy luật ૮ɦếƭ tiệt.
Trước mắt là một cơ hội!
Nếu là không đoán sai, giờ này, Tiểu Bảo đại khái tại nằm trên giường anh ta, đang ngủ say!
Sở Hà lấn đến gần cửa, cẩn thận nghe tiếng động trong phòng, mơ hồ nghe được từng tiếng hít thở đều đều.
Không nặng, cũng không nhẹ, là tiếng thở đặc biệt thuộc về trẻ con.
Tiếng hít thở này, mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc cho Sở Hà!
Tiểu Bảo!
Là Tiểu Bảo!
Cậu trong phòng này!
Sở Hà kích động, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ấy cầm tay cầm cửa, nhẹ nhàng xoay một cái, phòng không có khóa, cô ấy thuận lợi đi vào phòng, yên lặng khóa trái cửa phòng.
Phòng rất lớn, là phòng ngủ chính, phòng xép kiểu đình viện Trung Quốc.
Cả căn nhà này đều đã chọn dùng phong cách Trung Quốc, cho dù là trong phòng, cũng là phong cách Trung Quốc điển hình.
Sở Hà nhìn xung quanh một vòng, bày biện trong phòng so với trong ký ức của cô ấy, có một chút thay đổi.
Quả thực, thay đổi của một người trong năm năm, là vô cùng lớn.
Cô ấy đi qua cổng vòm, chậm rãi đi đến phòng ngủ chính, trên giường lớn, Sở Tiểu Bảo dang tay chân, ngủ vô cùng ngon, hai ngày nay thời tiết hơi lạnh, nửa đêm cậu lại có thói quen đá chăn, đại khái là bởi vì vậy nên bị chút cảm cúm, lúc ngáy ò ó o, trên lỗ mũi nho nhỏ, lại vù vù chảy ra nước mũi căng mềm!
Trên dưới toàn thân Sở Hà đều vì cảnh giác căng chặt, vì thấy một màn này, mà lại nhịn không được tan vỡ, lập tức bật cười!
Nhóc con này!
Sao có thể ngủ an tâm như vậy?!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ấy lại cảm thấy không công bằng!
Cô ấy vì đến tìm cậu, lúc trong thời kỳ dưỡng bệnh, một lòng hi vọng mau chóng khôi phục, bây giờ mạo hiểm lặng lẽ lẻn vào nhà họ Cố, lại không nghĩ tới bé con này lại an tâm ngủ ngon ỏ chỗ này như vậy!
Nhưng mà, điều duy nhất khiến cô ấy thấy an tâm, ít nhất cô ấy xác định được, ở nhà họ Cố, nhóc con quật cường của cô, đại để là không chịu khổ cực gì!
Cô ấy vốn cho là, nhóc con này cãi nhau, lỡ như khiến Cố Cảnh Liên không thoải mái, chắc chắn sẽ không khách khí với cậu!
Lại không nghĩ rằng, lấy tính cách Cố Cảnh Liên, vậy mà cũng có thể bao dung nhóc con.
Mấy ngày nay trong nhà họ Cố, nhất định đã làm ầm ĩ sắp lật trời rồi!?
Cố Cảnh Liên này, cũng không có "tống cổ" cậu?
Sở Hà không khỏi thấy dở khóc dở cười!
Cô ấy đi qua, chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm mũm mĩn, hừ một tiếng, hạ giọng nói, "Tiểu Bảo!"
"Hu - -" Sở Tiểu Bảo đang đắm chìm tại trong mộng đẹp, lúc này bị quấy rầy, híp mắt, lập tức dùng tay đẩy cô ấy ra, than thở, "Đừng ầm ĩ... A..."
"Tiểu Bảo hư quá!"
Sở Hà hơi tức giận, nhịn không được mà nhéo khuôn mặt của cậu, muốn cậu thức dậy.
Nhưng mà, ép cậu thức dậy như vậy, cô ấy hơi đau lòng.
Đừng nhìn Tiểu Bảo còn nhỏ, mới năm tuổi, đã có tức giận lúc rời giường rất nghiêm trọng rồi.
Nửa đêm không cẩn thận đánh thức cậu, cậu sẽ dùng vẻ mặt chán chường rời khỏi giường, sau đó vẻ mặt khóc không ra nước mắt, phiền não quẳng gối đầu lung tung, sau đó "hu" một tiếng, khóc như mưa, giống như dùng cách này để trút bỏ hờn giận khi bị đánh thức.
Sở Hà sợ nếu mạnh mẽ ôm cậu đi, nếu cậu khóc lớn, không khỏi quá kinh hồn bạt ✓úa rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc