Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1427

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chạng vạng, Lâm Mộc trả lời Sở Hà.
Tin nhắn kèm theo vị trí định vị, vô cùng ngắn gọn, cô muốn gì đó, anh ta đều đã chuẩn bị tốt, nhưng vì là thứ đặc biệt nên chỉ có thể tiến hành giao dịch tại một nơi khá xa.
Sở Hà mở định vị ra, sau khi xác nhận vị trí, liền trả lời tin nhắn của anh ta: "Đạn phòng bị nhiều một chút."
Nửa phút đồng hồ sau, Lâm Mộc gửi một tin nhắn mang theo sự nghi ngờ: "Cô định đi một mình?"
"Ừ."
"Tôi cùng đi với cô!"
"Không cần, anh có thể giúp tôi tới đây đã quá tốt rồi."
Lâm Mộc không có trả lời lại.
Thời gian hẹn là vào mười giờ tối.
Chín giờ, Sở Hà đổi một bộ quần áo bình thường, xuất viện.
Lúc rời khỏi bệnh viện, sắc trời đã bắt đầu tối, cô cố ý chọn một bộ quần áo tối màu, mũ lưới trai che nửa khuôn mặt.
Cô vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ, xe nhanh chóng hướng về địa điểm cần tới.
Sau khi tới nơi, Sở Hà đứng ở bên cạnh một cột mốc ven đường.
Lâm Mộc rất đúng giờ, trước 5 phút liền có mặt.
Anh ta lái một chiếc Audi đen, sau khi vững vàng đỗ trước mặt Sở Hà, anh ta xuống xe, đi đến trước mặt cô, có chút khẩn trương nói: "Sở Hà, cô có thể suy nghĩ lại lần nữa được không? Đừng đi!"
"Đừng đi?" Sở Hà nhíu mày, có chút khó hiểu.
"Sở Hà, nếu tổng bộ biết được tin cô chưa ૮ɦếƭ, hơn nữa còn sống rất tốt, chỉ cần cô trở lại tổng bộ, bằng vào chiến công hiển hách của cô, tuyệt đối có thể thăng chức! Tiền đồ vô hạn, là một nhân viên cảnh sát ưu tú, nếu có thể giữ vững cương vị, tương lai sau này khó có thể nói trước được! Đứa bé ở lại bên người Cố Cảnh Liên chắc chắn cũng sẽ được chăm sóc tốt! Cố Cảnh Liên, người đàn ông này tuy tâm ngoan thủ lạt, nhưng chắc chắn hổ dữ sẽ không ăn thịt con! Đã là con anh ta, anh ta yêu thương không kịp.”
Sắc mặt Sở Hà có chút kém: "Đủ rồi!"
"Thượng quan!"
"Tôi nói đủ rồi!" Sở Hà xiết chặt quả đấm, không thể nghi ngờ gì nếu Lâm Mộc còn không biết sợ mà nói thêm một câu nữa, Sở Hà nhất định sẽ đánh anh ta!
"Anh chỉ cần giao những thứ tôi cần cho tôi là được."
"Nhưng mà..." Lâm Mộc vẫn có chút không cam lòng, cắn cắn môi.
Sở Hà cũng không có nhiều kiên nhẫn, nhìn lướt qua chiếc hộp, hỏi: "Mọi thứ đã ở trong hộp đúng không?"
"...Phải.”
"Mở ra."
Lâm Mộc khẽ liếc cô một cái, lúc này mới kì kèo mè nheo lấy chìa khóa, đè xuống cái nút, nắp hộp liền bật ra.
Sở Hà đi tới, nhìn lướt qua mấy thứ trong hộp, một khẩu S***g, đạn, cùng với máy thăm dò tia hồng ngoại, thậm chí là kính nhìn xuyên đêm, cái cô muốn, đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết, cô chưa từng nghĩ đến, Lâm Mộc lại chuẩn bị đầy đủ cho cô như vậy.
Rốt cục sắc mặt Sở Hà cũng hòa hoãn lại, tiện tay cầm lấy khẩu S***g.
Sức nặng của khẩu S***g khiến cô vô cùng an tâm.
Đã bao lâu rồi không có cảm giác an toàn như vậy?
Lúc còn ở cục cảnh sát tại huyện Yến Thành, bởi vì cô không phải nhân viên chính thức được biên chế nên cô không được trang bị VK, chỉ có thể lấy côn làm vật tùy thân mang theo bên người.
Khẩu S***g này chắc chắn đã được nạp đầy đạn
Sức nặng trong tay tuyệt đối khiến cho người ta cảm thấy an tâm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đã bao lâu rồi cô không cầm S***g.
Sở Hà nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng *** thân S***g lạnh băng, trên thực tế, VK như vậy đã theo cô từ thời thơ ấu.
Cô sinh ra tại một đất nước có chiến tranh loạn lạc liên miên, ở nơi đó vô cùng rối loạn, chiến sự không ngừng, gia đình cô là gia đình Hoa kiều, mà thời đó, người ta vẫn còn miệt thị người da vàng, cha cô trời sinh tính cách yếu đuối, khi bị áp bức chỉ có thể lựa chọn nén giận, kéo dài hơi tàn dưới cuộc sống bị tù đày như vậy.
Chính vì thế từ nhỏ cô đã sâu sắc cảm nhận được, yếu đuối chỉ khiến cho con người ta càng bị đè ép nhiều hơn mà thôi.
Cô vốn cho là cuộc sống sẽ mãi bị áp bức như vậy.
Nhưng đến một năm kia- một năm đen tối trong lịch sử, đất nước rơi vào tình cảnh bạo động. Cha cô ૮ɦếƭ thảm dưới đầu S***g, mẹ cô thì bị người dân bản xứ thay nhau nhục mạ tới ૮ɦếƭ, họ trói hai chân hai tay của bà sau xe kéo lê diễu phố một vòng.
Một đường sỏi đá sắc nhọn, rõ ràng là một con người, thế nhưng lại bị kéo lê như kéo súc vật, máu thịt mơ hồ, vô cùng thê thảm.
Cho đến lúc mẹ cô ૮ɦếƭ đi, cô cũng không được gặp mặt bà lần cuối.
Trận náo động kia có vô số người ૮ɦếƭ.
Nhưng cô vẫn không chịu khuất phục.
Bảy tuổi, cô từ trong nghịch cảnh đã lựa chọn phản kháng, cô từng bị người ta bắt, kéo vào hầm, lúc sắp bị ****, cô hung hăng cắn anh ta, túm lấy cây côn trên eo anh ta, cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều sức lực mà đánh cho người nọ hôn mê bất tỉnh.
Sau khi chạy ra khỏi hầm, xuất phát từ bản năng chạy trốn, cô cùng một đám người đến bến tàu, lên thuyền cứu viện đến nước M.
Trong một đêm, cô nhà tan cửa nát, phải lang thang đầu đường xó chợ, tha hương tứ xứ!
Lúc đến nước M, cô được tổ chức theo chủ nghĩa nhân đạo thu nhận, sau đó âm kém dương sai thế nào lại đước sắp xếp đến tổ đặc công huấn luyện.
Thời thơ ấu đã để cho cô sâu sắc nhận ra một điều, yếu đuối chỉ có thể để cho người ta bắt nạt.
Chỉ có không ngừng mạnh lên mới có thể khiến cho người ta tôn trọng.
Sở Hà trở lại thực tại, thay trang phục mà Lâm Mộc đã chuẩn bị cho cô.
Trang phục có một lớp chống đạn, đương nhiên lớp chống đạn này không thể chống lại đạn nếu bị bắn ở cự ly gần.
Giày quân dụng có thể giấu dao găm.
Dụng cụ thăm dò tia hồng ngoại.
Cô dắt S***g lục bên hông, lại nhét đạn vào giày và thắt lưng, đem mọi thứ trang bị xong xuôi liền đóng hộp lại.
Lâm Mộc lo lắng bước lên phía trước: "Sở Hà, cô thật sự không lo lắng gì sao?"
"Tổng bộ biết tin tôi còn sống không?" Sở Hà đột nhiên hỏi.
Lâm Mộc ngớ người, vội vàng lắc đầu: "Thời gian quá gấp, tôi còn chưa kịp báo."
"Không cần báo nữa!"
Sở Hà dùng vải tùy ý lau thân S***g, nhàn nhạt nói: "Chu Tước đã ૮ɦếƭ, hiện tại tôi đã có tên của mình."
"Vì sao?!"
Lâm Mộc khó thể tin, nói: "Cái tên Chu Tước này là cái tên đại biểu cho vô vàn vinh quang! Trước kia, cô rất coi trọng điều này, làm sao cô có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện vứt bỏ cái tên Chu Tước này chứ? Ngay cả vinh quang đã từng có cô cũng không cần nữa sao?"
Động tác trên tay Sở Hà bỗng cứng đờ.
Lâm Mộc còn tưởng rằng cô đã dao động, liền chạy đến trước mặt cô, từng bước nói: "Chu Tước, cô cực kỳ xuất sắc! Nếu Lưu Viên Vĩ biết cô còn sống, nhất định sẽ mừng như điên! Cô do một tay ông ấy huấn luyện, ông ấy coi cô là niềm kiêu hãnh của mình, ngày đó khi tin cô ૮ɦếƭ truyền đến tổng bộ, người đau lòng nhất chính là ông ấy! Cả ngày ông ấy ngồi trong phòng làm việc, ôm huy hiệu của cô, nước mắt tuôn rơi! Cô đã lập rất nhiều chiến công, nếu trở lại tổng bộ, chờ đợi cô chính là cơ hội lên chức không thể ngờ tới."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc