Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1424

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Gian này là phòng cho trẻ sơ sinh."
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận thò đầu vào nhìn một phen.
Phòng cho trẻ sơ sinh được chuẩn bị rất chu đáo.
Bởi vì nhà trọ này được trang hoàng mới tinh, thợ sửa nhà cũng không biết người vào ở phòng này là nam hay nữ, vì thế phàm là tường bao thì đều dùng màu hồng hoặc màu xanh lam, vừa có chút mơ mộng của công chúa vừa có chút phong cách của vương tử.
Giường trẻ em, tủ quần áo, cùng với hàng tá đồ chơi chất đồng.
Tòa nhà trọ này do Vạn Kha kinh doanh.
Không thể không nói, có thể làm thương nhân đứng đầu ngành bất động sản mọi chi tiết, phương diện, Vạn Kha đều nghiên cứu kỹ lưỡng.
Mạnh Tinh Tuyết cảm thấy sửng sốt.
Cô có thể tưởng tượng trước mắt, một bé con mặc ta lót, tò mò thăm dò mọi thứ, dùng bàn chân bàn tay ngắn củn bò qua bò lại trên sàn, sau đó xà vào những món đồ chơi xù xì đầy lông lá kia, tựa như chú chuột nhỏ xa vào chĩnh gạo, vui đến quên cả trời đất.
Nghĩ đến cảnh ấy cô không khỏi cảm thấy vui vẻ, cười khúc khích.
Mộ Yến Thừa có chút kỳ quái, nói: "Em đang cười gì?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ tới một chút việc hay."
"Thích nơi này thì có thể an tâm ở đây dưỡng thai."
Mộ Yến Thừa chậm rãi đi đến phòng khách, lại nói: "Nơi này cực kỳ an tĩnh, người bình thường cũng rất khó ra vào nơi này. Trừ khi là chủ nhà hoặc người đặc biệt được cấp giấy thông hành."
Anh ta xoay người, trông thấy Mạnh Tinh Tuyết ra khỏi phòng, lại nhếch môi cười nói: “ Có điều anh đã dặn dò qua bảo vệ, có ai muốn gặp em đều phải báo qua điện thoại cho anh trước, có được sự cho phép của anh mới có thể đi vào."
"Anh lo lắng Tống Ân Nhã sẽ đến đây?" Mạnh Tinh Tuyết nghi hoặc nói.
Mộ Yến Thừa gật gật đầu.
"Anh tuyệt đối không cho cô ta cơ hội tiếp cận em!"
Mạnh Tinh Tuyết cười cười, bỗng như nghĩ đến cái gì, cô day day mi tâm, ngay sau đó có chút thăm dò hỏi: "Anh có thể thường xuyên đến thăm em không?"
Hay vẫn như trước kia.
Lúc bận rộn liền quên mất cô ở đây.
Nhớ đến thì mới qua thăm cô.
Mộ Yến Thừa nghe vậy lại cười: "Em nghĩ vì sao anh và em lại phải mua nhà ở đây?"
"...? Vì sao?"
"Bởi vì..." Mộ Yến Thừa chậm rãi đến gần cô, thì thầm bên tai cô: "Bởi vì, đây cũng là nhà của anh."
"..."
Anh ta thấy vẻ mặt cô sửng sốt, cảm thấy bộ dáng này của cô vô cùng đáng yêu, nhịn không được khẽ nhéo mũi cô.
"Em ngốc sao? Anh đã nói, anh sẽ cùng em ở đây. Nơi này cách Mộ thị rất gần, anh đi làm chỉ cần vài bước là đến."
Mạnh Tinh Tuyết không tin mở to hai mắt: "Anh nói cái gì? Anh nói... Anh cùng em ở đây?"
"Để em lại một mình, anh lo lắng."
Mộ Yến Thừa lại nói: "Thêm nữa nhà họ Mộ bên kia không rõ tình hình, anh lại không muốn ở nhà chính nhà họ Mộ nên ở chỗ này cùng em, vừa tiện có thể chăm sóc em."
"Anh chăm sóc em?"
Mạnh Tinh Tuyết có chút không cho là đúng cười trộm: "Cậu cả Mộ, anh còn có thể chăm sóc người kia á? Hừ hừ hừ, cũng không biết nửa đêm em đói bụng, muốn ăn bữa ăn khuya, anh có thể nguyện ý theo em đi càn quét chợ đêm không."
"Nguyện ý."
"Hừ, nói thì dễ lắm, đến lúc đó cũng chưa chắc làm được." Mạnh Tinh Tuyết hiển nhiên không tin anh ta.
Mộ Yến Thừa có tính cách tiêu chuẩn của một cậu ấm, đừng nói là hầu hạ người ta, không cần người ta hầu hạ đã là một kỳ tích rồi.
"Đi thôi, có tinh lực ở đây cãi nhau còn không bằng mau đi tắm rửa. Thời gian không còn sớm, phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi sớm một chút!"
Mộ Yến Thừa thúc giục cô ấy.
Mạnh Tinh Tuyết lại có chút không thích ứng được với sự quan tâm này của anh ta.
Trước đây, anh ta không khéo nói, lại càng không biết biểu đạt thế nào.
Có đôi khi, những lời nói rất dễ nhưng cứ để trong lòng, không nói thành lời.
Nhưng trải qua đêm nay, anh ta đã thể hiện ra ngoài rất nhiều cảm xúc, cũng biết có chuyện nói ra cũng không phải là điều quá khó khăn.
Những lời nói quan tâm cô, lời nói yêu cô, biết sai lầm thì sẽ giải thích...
Những lời này biết nhưng cứ để trong lòng không nói ra thì có ý nghĩa gì.
Rõ ràng cực kỳ thích nhưng lại luôn khiến cô bị tổn thương, bởi vì sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép mà im lặng khiến hai người hiểu lầm, như vậy thì có ý nghĩa gì.
Mộ Yến Thừa dỗ Mạnh Tinh Tuyết đi tắm rửa, hai người sau khi tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Cả tòa nhà này đáng nhắc tới nhất chính là phòng ngủ.
Mạnh Tinh Tuyết vừa vào phòng ngủ liền yêu luôn thiết kế nơi đây.
Ấm áp lại không mất đi sự thanh lịch.
Có cảm giác gia đình lại không mất đi sự xa hoa vốn có.
Một gian nhà trọ này cũng phải mấy ngàn vạn đi.
...
Hôm sau, lúc Mạnh Tinh Tuyết đến, Sở Hà lại không có ở phòng bệnh, cô hoảng sợ, vội vàng hỏi y tá, y tá lại nói sáng sớm bệnh nhân đã khoác áo khoác đi ra ngoài rồi.
"Có lẽ là đi tản bộ ở vườn hoa sau bệnh viện chăng?" Một y tá nói: "Trước đó sau khi ăn cơm trưa hoặc cơm tối xong cô ấy đều đi tản bộ quanh vườn hoa một vòng. Nếu không phải thấy cô ấy còn trẻ, chúng tôi đều thấy cô ấy không thích nghịch điện thoại, cũng không có hứng thú với trò tiêu khiển nào hoàn toàn là phong cách làm việc và nghỉ ngơi của một cán bộ kỳ cựu!"
Khóe mắt Mạnh Tinh Tuyết khẽ giật giật.
Thì ra không phải mình cô nghĩ như vậy.
Sở Hà xác thực là một “cán bộ kỳ cựu".
Cô ấy nằm ở trên giường, ngoại trừ xem báo ra, chính là xem một chút sách mà bệnh viện cung cấp, còn lại phần lớn thời gian đều vô cùng nhàm chán.
Khiến cho cô thấy ngoài ý muốn chính là trình độ tiếng anh của Sở Hà khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong bệnh viện có 3 quyển tiểu thuyết tiếng Anh.
Bởi vì bệnh viện ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp nhận bệnh nhân nước ngoài nên cũng sẽ cung cấp một số sách báo nước ngoài.
Có một ngày, cô đến liền thấy Sở Hà đang xem tiểu thuyết tiếng Anh, thật sự rất chăm chú đọc.
Cô nửa đùa hỏi: "Những thứ này đều là tiếng Anh, chị xem có hiểu không?"
"Tiếng Anh từng là tiếng mẹ đẻ của chị." Sở Hà thốt lên một câu như vậy.
"..."
Trên người cô ấy có rất nhiều bí mật.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ chủ động nhắc qua với cô.
...
Buồng điện thoại công cộng.
Sở Hà cầm điện thoại, bấm một dãy số quốc tế.
Một lúc lâu sau điện thoại được chuyển tiếp.
Sở Hà liền mở miệng trước: "Lâm Mộc, là tôi."
"...Cô là...?"
"Chu Tước."
"Hí - - "
Đầu dây bên kia không khỏi hít một ngụm khí lạnh: "Làm sao có thể?! Chu Tước... Trưởng quan Chu Tước đã..."
"Tôi còn chưa ૮ɦếƭ."
"Cô thật sự là Chu Tước? Nhưng..."
Sở Hà không kiên nhẫn ngắt lời anh ta nói: "Cũng mới vài năm thôi, anh đã không nghe ra giọng tôi sao?"
Đối phương hiển nhiên dao động rồi.
Dù sao, giọng nói cùng ngữ điều đều không khác nhau.
Lập tức gọi tên anh ta đã khiến anh ta không hề nghi ngờ cuộc điện thoại này đến từ Chu Tước- người đã mất tích nhiều năm.
Lâm Mộc là thành viên thuộc tổ chức Cảnh sát hình sự Quốc Tế phái tới thủ đô nhậm chức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc