Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1423

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà bị đánh thức bởi giọng nói tinh tế của cô gái.
Giấc ngủ của cô không sâu, có lẽ là do nghề nghiệp đi, tính cảnh giác của cô cao hơn người thường, bởi vậy mà kể cả khi ngủ say cho dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ cũng có thể khiến cô thức giấc.
Sở Hà mở mắt ra, trong bóng đêm, cô thấy Mạnh Tinh Tuyết rón ra rón rén đi vào phòng bệnh, bên cạnh còn có Mộ Yến Thừa đi cùng.
Giầy da anh ta đi khá cứng, từng tiếng lộp cộp vang lên trong không gian yên tĩnh.
Mạnh Tinh Tuyết không nhận ra Sở Hà đã tỉnh, cô ấy còn tưởng rằng Sở Hà đang ngủ, vì thế xoay người thấp giọng nói với Mộ Yến Thừa: "Xuỵt! Anh nhỏ tiếng chút, đừng làm ra tiếng động lớn như vậy, cô ấy cần nghỉ ngơi!"
"Tiếng động nhỏ như vậy căn bản không thể đánh thức cô ấy."
Mạnh Tinh Tuyết đắn đo thật lâu mới quyết định, cô lo lắng Sở Hà một mình ở bệnh viện nên nói với Mộ Yến Thừa: "Nếu không, anh về trước đi? Đêm nay, em ở lại trông Sở Hà. Cô ấy dù sao mới vừa giải phẫu xong, rất cần có người chăm sóc."
Mộ Yến Thừa có chút buồn bực nói: "Tinh Tuyết, em là phụ nữ có thai, em lại càng cần được chăm sóc! Bác sĩ bảo em cần nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không..."
"Nhưng mà..."
"Đêm nay, chúng ta cùng nhau trở về, ngày mai, anh sẽ thuê hai bảo mẫu tới chăm sóc cô ấy."
Mộ Yến Thừa nói xong, dừng một chút, lại hỏi cô: "Như vậy được không? Một mình em ở lại bệnh viện sao anh có thể yên tâm được?"
Mạnh Tinh Tuyết mấp máy môi.
Mộ Yến Thừa không khỏi ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô, giọng nói mang theo mấy phần uất ức cùng u oán.
"Em thật sự không trở về cùng anh?"
"..."
"Chúng ta đã bao lâu không ngủ cùng nhau?"
Mạnh Tinh Tuyết khẽ ngẩn người, trên mặt rất nhanh liền nóng bừng.
Cô nhíu mày, nói: "Anh... Anh không nên nói lung tung."
Mộ Yến Thừa lại nói: "Cái gì mà nói lung tung? Tinh Tuyết, anh có thói quen buổi sáng thức giấc, mở mắt liền nhìn thấy em. Lúc đó em bỏ đi khiến cho anh mất ngủ một thời gian, giấc ngủ cũng không được yên ổn. Rất lâu mới tìm được em trở về, kết quả em còn dẫn theo một người phụ nữ không quen đến, vội trước vội sau lo cho cô ấy! Em có thực sự nghĩ cho cảm nhận của anh không?"
"Cái gì mà không quen biết?" Mạnh Tinh Tuyết không vui nói: "Sở Hà đối với em rất tốt, em coi chị ấy như chị gái mình."
"Em như vậy, không khỏi nặng bên này nhẹ bên kia quá!" Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng: "Người đàn ông của mình thì không bồi lại đi bồi một người phụ nữ."
"Em... Em làm sao bồi anh được?!" Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết càng lúc càng đỏ, cúi đầu ngập ngừng một câu: "Em đang mang thai...Làm sao ngủ cùng anh được!?"
"Em nghĩ đi đâu thế." Mộ Yến Thừa bị lo lắng của cô làm cho buồn cười: "Mộ Yến Thừa anh có phát điên cũng sẽ không làm gì người phụ nữ đang mang thai của mình! Em là phụ nữ có thai, anh sao có thể giở trò với em?! Anh đơn thuần chỉ muốn ôm em ngủ thôi. Cái này cũng không được sao?"
Mạnh Tinh Tuyết lại có chút nghi ngờ đối với lời nói của anh: "Anh thật sự chỉ nghĩ đơn thuần như vậy thôi?"
"Ừ! Anh thề."
"Vậy... Được rồi!"
Mạnh Tinh Tuyết rốt cục cũng đồng ý.
Mộ Yến Thừa cười vui sướng, ôm lấy đầu cô, hôn lên môi cô một cái, Mạnh Tinh Tuyết đặt thức ăn đã mua lên bàn, sau đó để mặc Mộ Yến Thừa ôm cô rời đi.
Sở Hà mặt không chút thay đổi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua thức ăn khuya trên bàn, thình lình thốt lên một câu: "Thức ăn cho chó".
Cả ngày dính lấy nhau còn ra thể thống gì nữa.
Hơn nửa đêm, nhân lúc cô không phòng ngự lại đến đánh úp cô, show một màn ***.
Ăn khuya?
Còn ăn khuya cái gì.
Cô đã ăn đầy một bụng thức ăn cho chó rồi.
Cho nên hai người kia đến, mục đích là để phát thức ăn cho chó?
Có điều, Sở Hà đúng là không có tính giác ngộ của một kẻ độc thân.
Đối với việc người ta ***, cô không có mấy cảm xúc.
Chẳng qua nửa đêm đang ngủ ngon lại bị đánh thức, tâm trạng không tốt nổi.
Hận nghiến răng nghiến lợi.
Như thế nào?
Hai người làm hòa rồi?
Lúc trước ai đó còn khóc sướt mướt giống như trời sắp sập xuống đến nơi, nửa đêm cô tỉnh giấc còn nghe thấy thanh âm khóc nức nở của Mạnh Tinh Tuyết.
Hiện giờ thì sao?
Sở Hà day day mi tâm, thật không nghĩ quá nhiều, lật người lại ngủ tiếp.
...
Ngày hôm sau, sau khi đưa Mạnh Tinh Tuyết trở về, Mộ Yến Thừa tiện mua một gian nhà trọ, ở ngay bên cạnh tòa cao ốc Đế Thăng, vài trăm mét là có thể đến rồi.
Mới đầu, anh ta nghĩ trở về sẽ mua cho cô một ngôi biệt thự, sau đó sắp xếp ổn thỏa cho cô, chuẩn bị bảo mẫu, người hầu, quản gia, để cô an tâm dưỡng thai.
Nhưng nếu mua biệt thự thì lại phải ở rất xa.
Ở trung tâm thành phố rất ít biệt thự.
Biệt thự thường được xây ở những nơi có phong thủy tốt, đặc biệt là ở vùng Văn Sơn nên thơ bên kia xây dựng hàng dãy những biệt thự lớn.
Nhưng nếu sắp xếp cho cô ở chỗ kia, mỗi lần anh ta đi làm kẹt xe cũng rất bất tiện.
Vạn nhất có xảy ra chuyện gì, biệt thự lại cách bệnh viện rất xa, lúc đấy phải làm sao.
Vì thế, anh ta đắn đo suy nghĩ, sau cùng vẫn quyết định sắp xếp cho cô ở một gian nhà trọ bên cạnh tòa cao ốc Đế Thăng.
Danh Thành Công Quán, đại khái có thể coi như một thế hệ nhà trọ xa hoa bậc nhất, chuỗi nhà trọ này cũng chia làm hai hình thức giàu và nghèo, nhà giàu thì ở một khu độc lập, một căn trên dưới khoảng 300 m2, Mộ Yến Thừa lựa chọn căn nhà trọ kiểu này, nhà trọ đã được trang hoàng lại, chỉ cần xách đồ đến ở là được.
Anh ta thậm chí còn rất cẩn thận nhờ chuyên gia đến đo đạc lượng formaldehyde( một chất có khả năng gây ung thư cao), cũng không có vấn đề gì.
Anh ta chọn căn nhà trọ này trước sau cũng đã phân tích rất kỹ.
Lúc anh ta làm việc sẽ không quấy rầy đến cô.
Đừng xem thường căn nhà này chỉ có 300 m2.
Bởi vì tọa lạc giữa trung tâm thành phố phồn hoa, một căn nhà trọ kiểu này, Mộ yến Thừa cũng phải tốn hơn 2 nghìn vạn.
Khoảng cách gần, lại thuận tiện, dưới lầu là bách hóa Thương Thành, bệnh viện, siêu thị, chợ lớn, đầy đủ mọi thứ.
Mạnh Tinh Tuyết cũng không biết chuyện này, bởi vậy, lúc anh dẫn cô đến nhà trọ, vừa mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xa hoa, đèn thủy tinh, bức họa treo tường, thảm nhung quý...
Toàn bộ khiến cô không thể tin được!
"Đây là..."
"Mua để cho em dưỡng thai."
Mộ Yến Thừa nắm tay cô đi vào, đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, trong lòng anh ta vô cùng thỏa mãn.
"Thích không?"
"Thích..."
Mạnh Tinh Tuyết lúng ta lúng túng nói: "Nhưng, em có chút không dám tin, đây là mua cho em sao."
"Không mua cho em thì mua cho ai? Nếu như em thích, sinh con xong vẫn có thể ở đây.” Mộ Yến Thừa bỗng cầm lấy tay cô: "Tổng cộng có ba phòng ngủ chính, hai phòng khách, trong đó còn có phòng cho trẻ sơ sinh."
"Phòng cho trẻ sơ sinh?"
Mạnh Tinh Tuyết không khỏi kinh ngạc.
Mộ Yến Thừa dẫn cô đến trước một căn phòng, chậm rãi đẩy cửa ra, lập tức mỉm cười nói, "Gian này chính là phòng cho trẻ sơ sinh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc