Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1420

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mạnh Tinh Tuyết lại tiếp tục giặt quần áo, chỉ là không biết rốt cuộc cô ấy suy nghĩ miên man cái gì, mãi đến khi Sở Hà đi ngủ, 12 giờ, cô ấy mới cầm quần áo giặt xong, chậm rãi đi phơi.
Cô ấy trở lại phòng bệnh, vươn tay ra, do dự thật lâu, rốt cuộc cũng ấn số của Mộ Yến Thừa.
Tiếng chuông vang lên vài tiếng, ngay sau đó bị người ta tắt máy.
Đầu bên kia truyền đến tiếng ‘Tút tút tút’, Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng nhếch môi, lại ấn tiếp, Mộ Yến Thừa quyết tâm không nhận điện thoại của cô ấy, ngay cả cơ hội cho tiếng chuông vang lên cũng không cho cô ấy, trực tiếp tắt máy.
Mạnh Tinh Tuyết lại bám riết không tha không ngừng gọi.
Mộ Yến Thừa không ngại phiền toái cắt đứt.
Mạnh Tinh Tuyết lại cố chấp, mãi đến cuộc gọi thứ 99, Mộ Yến Thừa không thể chịu đựng được, nhận điện thoại, sau đó quát lên, “Mạnh Tinh Tuyết, em điên rồi sao?”
Nghe ngữ khí của anh ta, hình như uống một chút R*ợ*u, thế cho nên đang rơi vào trạng thái hơi say, nói chuyện giống như đứa bé ngây thơ tức giận.
Bối cảnh có chút ồn ào.
Nghĩ cũng không cần nghĩ.
Anh ta nhất định lại đi quán bar uống R*ợ*u rồi.
Không biết vì sao, vừa nghe thấy giọng của anh ta, sắc mặt vốn trầm tĩnh của Mạnh Tinh Tuyết, rốt cuộc cũng dao động, hốc mắt cô ấy đỏ một vòng, đôi môi khô khốc rốt cuộc cũng bật ra tên của anh ta, “Yến Thừa…”
“…”
“Em rất nhớ anh…”
Vừa dứt lời, nước mắt đột nhiên tràn ra.
Mộ Nhã Triết lấy tay lau nước mắt, hận chính mình không tốt, cảm thấy bộ dạng yếu ớt này thực buồn cười.
Sao lại không tốt như vậy?
Rõ ràng sớm đã nghĩ tới, đợi anh ta một khi nhận điện thoại, nhất định phải đem ấm ức và phiền muộn nhiều ngày qua phát tiết ra ngoài.
Nhưng mà lời nói đến yết hầu, một khi nghe được giọng nói của anh ta, không hiểu sao lại mềm nhũn.
Có lẽ là vì yêu mà khắc cốt ghi tâm, mới có thể ở trong vòng xoáy tình cảm, bại trận liên tiếp, lần nữa tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Có lẽ, những người chưa có người yêu sẽ không hiểu, sợ hãi mất đi một người có bao nhiêu tuyệt vọng.
Bởi vì quá yêu, thế cho nên ở trong ranh giới tình cảm, có thể hèn mọn cúi thấp đầu chui vào bụi rậm.
Mộ Yến Thừa xuất thân kiêu ngạo, bởi vậy anh ta có kiêu ngạo của cô ấy.
Nhưng mà cô ấy yêu anh ta, yêu đến mức tự tôn cũng không cần.
“Em rất nhớ anh, anh ở đâu, em đi tìm anh.”
Mộ Yến Thừa nghe vậy thì sửng sốt, giọng nói của anh ta đột nhiên mơ hồ vài phần, “Em đừng đến tìm anh… Chúng ta đã kết thúc!”
Kết thúc sao?
Mạnh Tinh Tuyết mở to hai mắt, vừa muốn nói gì đó, lại nghe Mộ Yến Thừa cười lạnh một tiếng, rồi nói, “Tinh Tuyết, là anh không có năng lực, không có biện pháp giống như anh hai không ai bì nổi, mang đến cuộc sống hạnh phúc cho người phụ nữ của mình! Đối với em, anh tự cảm thấy không thẹn với lương tâm, nhưng mà… Những lời em nói ngày đó, đến nay hồi tưởng lại, giống như xương cá mắc tại cổ họng… Anh không nghĩ ra, anh không rõ… Vì cái gì… Ở trong mắt em, anh là như vậy…”
Giọng nói của Mộ Yến Thừa khàn khàn, anh ta đột nhiên cắn chặt răng, tắt điện thoại.
Không phải như thế…
Không phải như thế…
Mạnh Tinh Tuyết đứng dậy, cầm chặt túi xách, cô vừa đi ra ngoài cửa vừa ấn số của anh ta, nhưng mà gọi điện thoại mấy lần, anh ta đều tắt máy như cũ.
Anh ta không nhận điện thoại của cô nữa rồi!
Chẳng lẽ, anh ta thật sự muốn kết thúc đoạn tình cảm này sao?
Chẳng lẽ, anh thật sự muốn kết thúc đoạn tình cảm này?
Cô vốn cho là ngày đó anh chỉ nhất thời tức giận, vài ngày qua, cô đã suy nghĩ rõ ràng, ngày ấy cô chẳng qua cũng chỉ buột miệng nói nhảm, anh lại hiểu nhầm ý cô.
Chỉ là, cô không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như thế.
Không nghĩ đến những lời nói ngày đó lại khiến anh bị đả kích mạnh như thế.
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng bắt xe, dặn lái xe: “ Phố quán bar."
"Vâng."
Lái xe rất quen địa chỉ này, ban đêm, trên đường cũng không quá tấp nập, một đường chạy như bay đến quán bar, Mạnh Tinh Tuyết dừng xe tại một quán bar mà Mộ Yến Thừa hay đến nhất, trả tiền xe, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào.
Vừa bước vào cửa, cô nhất thời bị thứ âm nhạc đinh tai nhức óc khiến cho choáng váng.
Cô rất ít tới những nơi như quán bar, cho dù có tới chủ yếu cũng là tới cùng Mộ Yến Thừa.
Mạnh Tinh Tuyết có chút không thích ứng được vội vàng bưng kín lỗ tai.
Rạng sáng, mười hai giờ.
Lúc này trong quán bar, cuộc sống về đêm mới chính thức bắt đầu.
Trong thứ âm nhạc ấy, cả trai lẫn gái đều có những hành vi phóng đãng trên sàn nhảy, lắc lư uốn éo không ngừng theo tiết tấu.
Mạnh Tinh Tuyết chen chúc qua dòng người, chậm rãi tiến về phía quầy bar quan sát một vòng, những chỗ như vậy thường là người mẫu hoặc mỹ nữ ngồi.
Quán bar này rất nổi tiếng, thường xuyên bắt gặp ca sĩ cùng diễn viên ở đây, họ có thể cải trang lượn qua nơi đây để tìm kiếm kích thích.
Một quầy bar này toàn bộ đều được công ty người mẫu bao trọn.
Công ty sẽ sắp xếp rất nhiều người mẫu ngồi đây, khi có nhà sản xuất nào tới chỗ này giải trí tiêu khiển, nhìn thấy vừa mắt sẽ chọn một người, lúc này, nếu người mẫu nọ đủ cố gắng sẽ có thể bước chân ra ngoài, còn về sau như thế nào thì phải xem vận may của chính mình rồi.
Mạnh Tinh Tuyết đi về phía phòng bao, đi qua phòng thứ 3, liếc mắt một cái liền trông thấy Mộ Yến Thừa bị một đám người vây quanh.
Anh ta là một người cực kỳ xuất chúng.
Gương mặt điển trai, khí chất tôn quý, cho dù là ở một nơi ồn ào náo nhiệt như vậy nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn thấy anh ta, sửng sốt hai giây, rốt cục phản ứng kịp, xoay người đi vào trong phòng.
Mộ Yến Thừa đang uống R*ợ*u, anh ta nhớ không rõ, chính mình đã uống bao nhiêu ly R*ợ*u, cũng không nhớ rõ bản thân đã chìm trong men say cùng thứ âm nhạc đinh tai nhức óc kia bao ngày.
"Đừng uống nữa."
Trên đầu truyền đến giọng nói quen thuộc.
Mộ Yến Thừa giật mình ngẩng đầu lên, Mạnh Tinh Tuyết đang đứng trước mặt anh ta, hơi thở thập phồng, không rời mắt nhìn chằm chằm anh ta:"Sao anh lại biến mình thành bộ dáng này? Anh say rồi, đừng uống nữa!"
"Không cần em để ý."
Mộ Yến Thừa mặt không chút thay đổi đẩy cô ra, bàn tay vươn ra muốn lấy ly R*ợ*u, Mạnh Tinh Tuyết đi trước một bước lấy mất ly R*ợ*u: "Đừng uống nữa!"
"..." Mộ Yến Thừa ngẩng đầu, một đôi mắt âm u nhìn thẳng vào mắt cô.
Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi cạnh anh ta, không khỏi có chút bất mãn, tức giận hỏi: "Cô là ai? Quản chuyện người ta làm gì?"
Mạnh Tinh Tuyết liếc cô ta một cái, đáp lại đầy mỉa mai: "Tôi quản chuyện của cô chắc?"
"Tôi..."
"Tôi quản người đàn ông của tôi, cô chen miệng vào làm gì!" Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng châm biếm.
Lời nói bá đạo khiến một hàng người ngồi đó xem kịch phải há hốc mồm.
Cái gì!?
Người phụ nữ này nói Mộ Yến Thừa là người đàn ông của cô ấy!?
Trời ạ, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì!?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc