Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1419

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mạnh Tinh Tuyết vội vàng gật đầu, “Dạ, em ăn ở căntin rồi.”
“Hả…? Ăn cái gì.”
“Ăn bánh bao và đậu phụ khô.”
“No rồi à? Ăn thêm chút nữa nhé?”
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng khoát tay, “Không cần ạ, em ăn no rồi.”
Sở Hà gật đầu.
Mạnh Tinh Tuyết ngồi xuống đối diện cô ấy, lẳng lặng nhìn cô ấy ăn cháo.
Không biết vì sao, từ sau khi Sở Hà phẫu thuật tỉnh lại, khí chất cả người liền thay đổi.
Sở Hà trước đây, tuy mặt ngoài lạnh lùng, nhưng mà khí chất vẫn dịu dàng như trước.
Chắc là vì làm mẹ, đối với mọi người cực kỳ hiền hòa.
Nhưng mà Sở Hà hiện giờ, lại làm cho cô ấy nghĩ đến một từ ngữ.
“Máy móc.”
Khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt nhạt nhẽo, cho dù ăn cơm, cũng giống như người máy vậy, có nề nếp, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không có bất luận tình cảm gì.
Chẳng qua, tư thế như vậy rất là tao nhã, nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
Giống như thân sĩ tôn quý của hoàng thất.
Ngũ quan của cô ấy thuộc loại rất được, chỉ vì mái tóc ngắn, có chút khí chất lạnh lùng phụ nữ không sở hữu.
Khí chất như vậy, không thể ngờ được lại có người đàn ông có thể chinh phục.
Mạnh Tinh Tuyết không khỏi ảo tưởng rốt cuộc cha Sở Tiểu Bảo là nhân vật gì.
Người đàn ông có thể chinh phục Sở Hà, phải là người rất lợi hại!
Cô ấy rất tò mò!
Nhưng mà sau khi Sở Hà tỉnh lại, cô ấy không có nói gì về những trí nhớ đã qua.
Điều này làm cho Mạnh Tinh Tuyết có chút mất mát.
Tuy cô ấy biết, có một số việc cô ấy không nên hỏi, nhưng mà cô ấy vẫn rất tò mò.
Vùng vẫy trong lòng rất lâu, rốt cuộc thì Mạnh Tinh Tuyết cũng nổi lên dũng khí hỏi, “Sở Hà, chị có nhớ những chuyện trước đây hay không…”
“Chị ăn no rồi.”
Sở Hà làm như không nghe thấy câu hỏi của cô ấy, để bát xuống, lập tức cầm lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau khóe môi.
Lời nói của Mạnh Tinh Tuyết bị cắt ngang, cô ấy liếc mắt nhìn cái bát, Sở Hà ăn không nhiều, chỉ ăn nửa bát, cảm thấy có chút không tin.
“Chị ăn no rồi sao?”
“Ừ, no rồi.”
Ngữ khí của Sở Hà cực kỳ nhạt.
Tâm tư của Mạnh Tinh Tuyết rất nhạy cảm, cô ấy mím môi, hoài nghi hỏi, “Có phải em vừa hỏi chuyện không nên hỏi, cho nên chị mới mất hứng?”
Sở Hà nâng mắt nhìn cô ấy, sau một lúc im lặng không nói, cuối cùng cũng nói, “Em vừa hỏi chị, có nhớ chuyện quá khứ hay không, chị nghe được rõ ràng, nhưng mà không muốn trả lời.”
Giọng nói lưu loát, không có bất luận cái gì **** bẩn thỉu.
“Không muốn nói sao?”
Trái tim của Mạnh Tinh Tuyết mất mát, “Vì sao? Vì sao chị lại không muốn nhắc tới?”
Sở Hà nói, “Không phải là hồi ức tốt đẹp gì.”
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, không có một chuyện gì ở trong hồi ức làm chị vui vẻ sao?”
“Có.”
Sở Hà dừng một chút, lại nói, “Có chút hồi ức, làm cho chị cảm thấy cực kỳ ấm áp, ví dụ như em, ví dụ như Tiểu Bảo, chị cực kỳ quý trọng.”
Mạnh Tinh Tuyết cười, đột nhiên lại thấy vẻ mặt Sở Hà dần dần nghiêm túc.
“Có chút hồi ức, trong lòng chị, lại là một loại sỉ nhục, cho dù nhớ lại, cũng không muốn quay đầu.”
“…” Mạnh Tinh Tuyết ngẩn người.
“Là về, người đàn ông đó sao?”
“Hả?”
“Cha ruột của Tiểu Bảo, đúng không ạ?”
Sở Hà nghe vậy, mặt không chút thay đổi nhếch môi, “Ừ.”
“Chị không có chút tình cảm gì với anh ta sao?” Mạnh Tinh Tuyết nghĩ sâu xa, “Hay là anh ta phản bội chị.”
“Là chị phản bội anh ấy.”
“…”
“Cho dù là chị với anh ấy, hay là anh ấy với chị, đều không có bất luận tình cảm gì.”
“Vậy hai người… Sao hai người lại có Tiểu Bảo?”
“Vậy hai người… Sao hai người lại có Tiểu Bảo?”
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận hỏi.
Đôi mắt của Sở Hà đột nhiên trở nên lợi hại.
Mạnh Tinh Tuyết thấy ánh mắt cô ấy thay đổi, lập tức nói, “Chị không muốn nhắc tới cũng không sao, chỉ trách em lắm miệng, em không nên hỏi nhiều như vậy!”
“Không có việc gì.” Sở Hà cúi đầu, ánh mắt u ám rét lạnh.
Đã nhiều ngày, Sở Hà vẫn yên tâm ở bệnh viện dưỡng thương, chỉ là mấy ngày nay, kể từ khi Mộ Yến Thừa và Mạnh Tinh Tuyết ầm ĩ chia tay trong không vui, anh ta liền không đến bệnh viện, cũng không đến tìm cô ấy.
Vì chăm sóc Sở Hà, Mạnh Tinh Tuyết liền sắp xếp mình ở trong bệnh viện, dù sao thân thể cô ấy cũng không được tốt, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc, ở trong bệnh viện cũng có chút thuận tiện.
Không được mấy ngày, Sở Hà phát hiện ra cô ấy khác thường.
“Mộ Yến Thừa đâu?”
Cô ấy hỏi Mạnh Tinh Tuyết, “Vì sao mấy ngày nay anh ta không đến tìm em?”
Mạnh Tinh Tuyết đang giặt quần áo, nghe thấy cô ấy hỏi như vậy, vẻ mặt càng lúc càng cô đơn, cuối cùng không nói gì cả.
Sở Hà đi đến cạnh cô ấy, nhàn nhạt hỏi, “Cãi nhau rồi hả?”
“Không có…”
“Vậy có chuyện gì xảy ra?”
“Em chọc anh ấy tức giận.” Mạnh Tinh Tuyết có chút ảo não nói, “Chắc là anh ấy hiểu lầm ý của em… Tóm lại, nói ra thì cực kỳ phức tạp, em hình như… K**h th**h *** nhất của anh ấy rồi.”
Trong lúc này Sở Hà không biết nên nói tiếp như thế nào.
Đột nhiên, cô ấy lại hỏi một chuyện quan trọng, “Em định cùng anh ta làm gì bây giờ?”
“…”
“Chị nghe nói, anh ta có vị hôn thê.”
“Sao chị lại biết được?” Mạnh Tinh Tuyết có chút kinh ngạc nói.
Sở Hà híp mắt, đột nhiên ý vị thâm trường hỏi lại, “Biết trước đây chị làm công việc gì không?”
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết mờ mịt, lắc lắc đầu.
Sở Hà chậm rãi đến gần cô ấy, gằn từng chữ, “Đặc công tình báo, sau đó nhậm chức ở tổng bộ hình cảnh quốc tế.”
“…”
Mạnh Tinh Tuyết còn tưởng rằng cô ấy nói đùa, trêu ghẹo, “Lợi hại như vậy sao?”
“Hừ.”
Sở Hà lại nói, “Nhưng mà nhìn ra được, anh ta có vẻ để tâm đến em, đối với vị hôn thê kia, không có bất luận tình cảm gì. Người đàn ông này, tuy phẩm chất hơi xấu xa, nhưng mà bản tính không xấu lắm. Ít nhất cũng để tâm với em, cũng thật lòng đối xử với em.”
Biểu tình của Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên cứng đờ, cô ấy ném quần áo vào trong chậu, buồn bực không vui lẩm bẩm, “Vậy thì thế nào?”
Sở Hà liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đột nhiên cười, “Em có biết bộ dạng của em bây giờ, giống gì không?”
“Cái gì?”
“Oán hận và xót xa vì chồng ruồng bỏ.”
“…” Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết cực kỳ khó coi.
“Không phải chị đã nói với em rồi sao, phải cố gắng đạt được thứ mình muốn, không tiếc dùng mọi thủ đoạn, cũng cần phải đoạt lại được.”
Mạnh Tinh Tuyết nhìn về phía cô ấy.
“Ý của chị là… Là muốn em cạnh tranh với người phụ nữ đó sao?”
“Có vấn đề gì sao?” Sở Hà liếc nhìn cô ấy, “Em không dám?”
“Em… Không phải là em không dám, mà là không có lo lắng.”
“Không có lo lắng, tương đương không có can đảm.”
Sở Hà cười, “Nhưng phàm là những thứ mình muốn, nên cố gắng giành lấy, không phải sao? Chỉ cần em cảm thấy đáng được, thì không tiếc bất luận thủ đoạn nào để tranh giành.”
Nói xong, cô ấy đứng dậy, quay về giường bệnh, nằm xuống.
Mạnh Tinh Tuyết lại tiếp tục giặt quần áo, chỉ là không biết rốt cuộc cô ấy suy nghĩ miên man cái gì, mãi đến khi Sở Hà đi ngủ, 12 giờ, cô ấy mới cầm quần áo giặt xong, chậm rãi đi phơi.
Cô ấy trở lại phòng bệnh, vươn tay ra, do dự thật lâu, rốt cuộc cũng ấn số của Mộ Yến Thừa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc