Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1418

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trả lời cô ấy, là tiếng đóng cửa lạnh lùng.
Trong lòng Elise hiểu rõ, giờ phút này tâm tình Cung Kiệt rất tồi tệ.
Ngay cả vui đùa bình thường, anh cũng trở nên không có kiên nhẫn đối phó.
Dù sao trong đội ngũ đã ૮ɦếƭ một chiến hữu, tâm tình của anh chắc là cực kỳ tệ.

Nhà xác.
Cung Kiệt mặc thêm áo khoác, chậm rãi đi đến.
Một nhóm người đang rửa sạch thi thể.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người quay lại nhìn, thấy là anh, lập tức cung kính cúi đầu, “Cậu Cung.”
“Người thế nào?”
“Còn đang rửa sạch vết máu trên người ạ.”
Cung Kiệt đẩy đám người ra đi tới, chỉ thấy một người đàn ông nằm thẳng tắp ở trên giường, bởi vì liên quan đến thời gian ૮ɦếƭ, thân thể đã hoàn toàn cứng ngắc, tất cả quần áo trên người đều được cẩn thận cởi ra, bởi vì máu đã khô cứng, quần áo và làn da dính vào một chỗ.
Tách quần áo và da ra, tốn không ít thời gian.
Cung Kiệt cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt lạnh dần.
Lúc ấy đột nhiên xảy ra chuyện.
Cảnh tượng chiến tranh loạn như vậy, lửa đạn tung tóe, khói thuốc S***g tràn ngập, tiếng S***g vang lên bên tai không dứt.
Máy bay của anh đỗ ở một nơi rất xa, sau khi kết thúc giao dịch, muốn trở lại sân bay, tất phải đi qua mảnh đất chiến loạn.
Cung Kiệt được hộ tống suốt đường đi, chẳng qua có vài giây, anh suy nghĩ một chút tâm sự, hơi thả lỏng cảnh giác.
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Một người võ trang đầy đủ mai phục ở một nơi xa tháp tín hiệu giơ S***g lên ngắm, nhắm ngay bộ phận đầu anh.
Trên người anh có đeo thiết bị phản tín hiệu.
Tiếng cảnh báo vang lên.
Vệ sĩ bên cạnh anh phản ứng kịp trước tiên, còn chưa rõ ràng quân địch ở hướng nào, liền không nghĩ ngợi bổ nhào về phía anh, dùng thân thể bảo vệ.
Nửa giây sau, Cung Kiệt liền nghe thấy tiếng S***g vang lên. Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, máu tươi ấm áp phun lên khuôn mặt anh.
Anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, vài giây ngắn ngủi thất thần qua đi, rất nhanh ý thức được đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Anh bị tập kích rồi.
Tổng cộng có hai viên đạn, một viên đạn bắn vào đầu vệ sĩ, bắn vào lùm cây phía xa.
Một viên khác, xuyên vào *** anh, cuối cùng vì áo chống đạn ngăn cản, đâm vào thịt anh.
Vài giây ngắn ngủi, vệ sĩ bổ nhào vào người anh không còn hơi thở, thân thể lập tức xụi lơ trên đất, đầu máu thịt mơ hồ, nhìn thấy mà ghê người.
Mà bây giờ, vệ sĩ hi sinh này, được vận chuyển về tổng bộ.
Cung Kiệt đi đến trước giường, cúi đầu nhìn người yên tĩnh trên giường.
Tan vỡ, đây chắc là người thứ ba vì bảo vệ anh mà ૮ɦếƭ.
Cung Kiệt lạnh lùng hỏi, “Gia thế của anh ta thế nào?”
“Bẩm cậu Cung, danh hiệu của anh ta là x1, trong nhà còn một em gái và mẹ già.”
“Sắp xếp hậu sự của anh ta thật tốt.”
“Về mức bồi thường…”
Cung Kiệt, “Một ngàn vạn, lấy chi phiếu dòng họ, đưa đến tay người nhà anh ta.”
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Trời ạ!
Một ngàn vạn!
Đây tuyệt đối là một con số khả quan.
Phải biết rằng, bất luận lính đánh thuê nào trong tổ chức, một khi hy sinh, đối với chuyện bồi thường, tuyệt đối rất ít.
Ví dụ như đặc công của tổ chức, nếu hy sinh, tổ chức nhiều lắm cũng chỉ bồi thường hai trăm vạn.
Một ngàn vạn, đối với một lính đánh thuê mà nói, tuyệt đối là một con số trên trời.
Tài chính của tập đoàn Cự Phong thật là đáng sợ.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Cung Kiệt nói, “Anh ta bảo vệ mạng của tôi. Mạng của tôi, không chỉ chút tiền này.”
Anh cho đến bây giờ đều trọng tình trọng nghĩa.
Từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyện ở tổ chức lính đánh thuê, luyện thành toàn thân chính trực khí phách.
Bởi vậy, đối với anh mà nói, một ngàn vạn, chỉ bằng người này chân thành, cũng tuyệt đối có giá trị.
“Cậu Cung, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
“Tra ra được tin tức của tên lính bắn tỉa kia chưa?”
“Chưa ạ.”
Thuộc hạ trả lời, “ Chiến tranh ở A Fh vô cùng loạn, rất nhiều quân phản chính phủ FU đều không có bất luận kế hoạch gì, thậm chí còn không sợ hãi. E là người của tổ chức lẫn lộn trong đó, nhưng mà từ quần áo trên người có thể đoán được thuộc tổ chức phản chính phủ FU.”
Chiến sự ở A Fh không ngừng, quân phản chính phủ FU cũng chia ra thành tổ chức nhỏ khác nhau.
Bởi vậy, cũng cần phân ra.
“Tìm được tổ chức đó.”
Cung Kiệt hạ lệnh, “Mang người đứng đầu tổ chức đó về đây.”
Dạ.

Trong bệnh viện, tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Giường bệnh hơi lay động, Sở Hà chống nửa người trên, nằm một ngày một đêm, chỉ cảm thấy đầu mình cực kỳ nặng.
Nếu cứ như vậy tiếp, không biết bao lâu sau mới có thể khôi phục tốt hơn.
Sở Hà vốn muốn nghe lời Mạnh Tinh Tuyết nói, cứ nằm yên như vậy, không làm cái gì.
Nhưng nghĩ đến Sở Tiểu Bảo, cô ấy liền cảm thấy đứng ngồi không yên.
Cô ấy nhớ đứa bé.
Cho dù khôi phục trí nhớ, nhưng mà một phần trí nhớ đối với Sở Tiểu Bảo, vẫn khắc sâu như trước.
Nhớ cậu.
Ở trên đời này, đứa nhỏ này, là người thân duy nhất của cô ấy, cũng là người mà cô ấy lo lắng nhất.
Cô ấy muốn nhanh chóng khôi phục, sau đó đi tìm cậu, mang cậu rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, Sở Hà cắn chặt răng, chống giường cố gắng ngồi dậy.
Lúc Mạnh Tinh Tuyết đưa cơm đến, từ xa liền thấy Sở Hà đang chống vào tường, bước từng bước một gian nan đi tới.
Cô ấy đi đến, cực kỳ khó khăn, khác với bước đi như bay trước đây, cô ấy một tay chống tường, một tay cố gắng giữ vững thăng bằng thân thể, bước từng bước một gian nan.
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng để hộp cơm sang một bên, nhanh chóng chạy đến.
“Sở Hà! Sao chị lại xuống giường rồi?” Cô ấy có chút nén giận nói, “Không phải em đã nói với chị rồi sao, em đi mua cơm, lập tức sẽ trở lại, sao chị lại xuống giường rồi hả? Muốn tìm thứ gì sao?”
“Đi lại một chút, rèn luyện để nhanh chóng khôi phục.” Sở Hà nghiêm túc giải thích.
“Rèn luyện sao? Chị phẫu thuật là não chấn động, không cần tứ chi hồi phục khỏe mạnh.” Mạnh Tinh Tuyết dở khóc dở cười giải thích.
Sở Hà nâng mắt nhìn cô ấy một cái, nhếch môi nói, “Nằm như vậy, tứ chi sẽ cứng ngắc. Đi lại một chút, sức sống khôi phục nhanh hơn.”
Trước kia lúc cô ấy còn trong tổ chức hình cảnh quốc tế, thường xuyên bị thương.
Bởi vậy cô ấy biết, làm như thế nào, thân thể khôi phục nhanh hơn.
Mạnh Tinh Tuyết nói không lại cô ấy, cũng biết tính cách của cô ấy cố chấp, trong lòng rất cứng rắn, bởi vậy cũng không ngoan cố nói với cô ấy nữa, cười với cô ấy, “Em mua cho chị chút cháo, bây giờ chị chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nhưng mà thức ăn lỏng ăn không no được. Em hỏi bác sĩ rồi, cháo có thể ăn được!”
“Được, cảm ơn.”
Mạnh Tinh Tuyết đỡ cô ấy ngồi xuống giường bệnh, lại bưng cháo đến, bác sĩ luôn dặn dò mãi, đồ ăn phải loãng, bởi vậy cô gọi một phần cháo loãng, tuy hơi đơn điệu, nhưng mà dựa vào tình hình của Sở Hà, cũng chỉ có thể ăn loãng như vậy.
“Đợi chị khỏe lại, chúng ta lại ăn một bữa tiệc ngon.”
Sở Hà cầm thìa, thản nhiên nói, “Chị không để ý đồ ăn lắm, có thể ăn là được.”
Cô ấy nâng mắt hỏi, “Em ăn chưa?”
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng gật đầu, “Dạ, em ăn ở căntin rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc