Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1412

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"..." Vân Thi Thi sợ tới mức không rét mà run.
"Ở bên ngoài anh ấy sẽ không...!" Vân Thi Thi nắm tay nói: "Anh ấy cũng không phải là người lăng nhăng."
"Chuyện anh nói cũng đâu phải là chuyện giật gân! Xem ra em còn chưa hiểu rõ đàn ông rồi?" Tần Chu lại ba hoa khoác lác: "Người ta nói đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa *** cũng không phải là không có căn cứ! Mặc dù định lực của tổng giám đốc Mộ rất tốt, thế nhưng với thủ đoạn của đám phụ nữ lòe loẹt diêm dúa kia, anh ta đối phó được một người chứ đâu thể đối phó được cả đám?"
Vân Thi Thi nghẹn lời.
...
Sau khi quay xong, Vân Thi Thi tạm biệt nhân viên trong đoàn làm phim, vừa rời khỏi studio thì đã thấy Mộ Nhã Triết đang yên lặng chờ cô trên ghế chờ ở khu nghỉ ngơi.
Cô nhìn thoáng qua cái ghế dựa anh đang ngồi, đúng là rất khó coi.
Thế nhưng lúc anh ngồi ở đó, trên người lại toát ra một vẻ cao quý khiến người ta không thể khinh nhờn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người ngồi trên một cái ghế dựa rẻ tiền mà lại có khí chất như thế.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy cô thì đứng lên, đi đến trước mặt cô: "Đã quay xong rồi sao?"
"Phải, hôm nay anh đến sớm thế?"
"Sớm sao?"
Mộ Nhã Triết đưa tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ chỉ lên kim đồng hồ: "Bà xã à, không còn sớm nữa đâu, là em trễ hẹn rồi."
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua thời gian: "Đã trễ thế rồi sao?"
"Phải." Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Sao lại trễ thế? Nghe trợ lý của em nói, mấy ngày nay tinh thần của em không tốt, trong người không thoải mái sao?"
"Không phải không thoải mái..." Vân Thi Thi u oán nói: "Chỉ là có mấy phân cảnh phải quay ở cạnh vách đá, em nghĩ là em không sợ độ cao, nhưng lúc ngồi trên xe lên dốc, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới em lại không tránh được mà lo lắng, sợ chiếc xe chẳng may không được khống chế tốt mà lao xuống dưới đó, chắc chắn em sẽ tan xương nát thịt! Cứ nghĩ vậy nên em thật sự bị dọa không nhẹ. Có lẽ là vì lo lắng nên mới mất hết sức sống."
"..."
Còn có kiểu nói như vậy sao?
Có người vì kinh hãi nên mất hết sức sống sao?
Mộ Nhã Triết nói: "Thân thể của em thật sự không tốt."
"Này! Là em nhát gan có được không hả?" Vân Thi Thi oan ức nói: "Anh đã không an ủi thì thôi, lại còn đi cười nhạo em! Thực sự rất nguy hiểm đấy, nếu như không cẩn thận, chiếc xe bị bay ra ngoài, chỗ đó thật sự là vách núi sâu cả nghìn mét đấy!"
"Trước giờ đều không biết rằng lá gan của em nhỏ như vậy đấy!" Mộ Nhã Triết vuốt tóc cô đầy vẻ cưng chiều, lại nói: "Nhưng cũng đáng đời, đâu phải là anh ép em phải nhận kịch bản nguy hiểm như vậy. Lúc trước em nhận được kịch bản này, là ai đó đã hùng hồn quyết tâm đấy chứ!"
"Chuyện đó đâu có liên quan gì đến chuyện em nhát gan chứ, nếu như đổi lại là anh phải quay cảnh này thì anh chắc chắn cũng sẽ sợ tới mức chân tay mềm nhũn thôi."
Mộ Nhã Triết thản nhiên cười: "Hình như anh đã quên nói cho em biết, đoạn đường núi này, lúc anh còn trẻ đã từng tham gia đua xe vượt núi đấy."
"..."
Vân Thi Thi nghi hoặc hỏi: "Đua xe vượt núi?"
"Phải. Đua xe trên đường núi, chủ yếu là đua kỹ thuật bay xe."
"... Còn trẻ tức là lúc nào?"
"Mười bảy tuổi."
Vân Thi Thi kinh ngạc: "Mười bảy tuổi mà anh đã tham gia đua xe dã chiến rồi sao?"
Mộ Nhã Triết nhéo nhéo mặt cô: "Là thi đấu chính quy toàn cấp thế giới đấy, tham gia đều là các tay đua hàng đầu."
"Vậy anh có được giải không?"
Mộ Nhã Triết lắc đầu: "Không."
"Tại sao?" Vân Thi Thi không khỏi cười trộm: "Em còn tưởng anh sẽ nói là anh được quán quân cơ đấy!"
"Quán quân thì không dám cam đoan, nhưng nếu như trận đấu diễn ra bình thường, lọt vào top 3 không thành vấn đề."
"Diễn ra bình thường?"
"Ừm. Bởi vì xảy ra chút sự cố -- đoạn đường núi này rất hiểm trở, anh nhớ rõ, lúc diễn ra trận chung kết thì có một tay đua người Mỹ không khống chế được tay lái nên bị lao xuống vách núi, vì thế mà trận đấu bị hủy bỏ."
Vân Thi Thi nghe được thì trợn mắt há mồm.
Mộ Nhã Triết lại nói: "Sau đó, người ta nhận thấy đoạn đường này quá mức hiểm trở, còn có nguy cơ đá lăn xuống, nếu như trời mưa thì rất dễ xảy ra sự cố sạt lở đá, cho nên hiệp hội đua xe đã phong bế tuyến đường này rồi."
Dừng một chút, dường như anh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt âm âm u u kề sát vào người cô, ghé vào bên tai cô kể chuyện giật gân: "Anh nghe nói, đoạn đường núi này từng có ma đấy! Có mấy tay đua lén lút chạy đến đây thi đua xe, kết quả là một người trong số đó gặp phải sự cố, đúng lúc đó thì phanh xe lại mất tác dụng, cả người bị lao xuống vách núi, đúng cái nơi mà tay đua người Mỹ lúc trước đã ngã ૮ɦếƭ."
Vân Thi Thi kinh hãi: "Có ma sao?"
"Phải." Mộ Nhã Triết cố ý hạ thấp giọng: "Em cho rằng tại sao ngày nào anh cũng kiên trì đến đây đón em chứ, còn không phải là vì lo cho em sao? Chỗ này là nơi âm khí tích tụ, mười mấy năm trước, lúc đường quốc lộ còn chưa được xây dựng, đã có không ít đội thám hiểm tới đây leo núi, cũng đã có vô số người bị ngã ૮ɦếƭ. Có lần có một đội viên đội cứu hộ xuống núi cứu viện, đã phát hiện ra không ít hài cốt..."
Vân Thi Thi hít vào một hơi lạnh.
Phía sau bỗng nhiên có người chụp lấy bả vai cô.
Vân Thi Thi vốn đang đắm chìm trong mấy câu chuyện ly kỳ hoang đường này, bị chụp như vậy, nhất thời hoảng hồn hét lớn một tiếng.
Hoa Cẩm ở phía sau bị cô làm cho sợ đến mức rụt tay lại.
Vừa thấy rõ là Hoa Cẩm, Vân Thi Thi vỗ ***, vẻ mặt nhăn nhó: "Hoa Cẩm, sao anh lại cố ý dọa người thế hả?"
"Tôi... Oan uổng quá!" Hoa Cẩm nói với vẻ vô tội: "Tôi chỉ định nói chuyện với em một lát, mới vỗ vai một cái, ai ngờ em lại hét lên như vậy!"
Vân Thi Thi vẫn chưa hoàn hồn, cô nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, bỗng nhiên thần thần bí bí kéo Hoa Cẩm sang một bên, vẻ mặt vẫn chưa hết sợ hãi: "Hoa Cẩm, anh có biết không? Chuyện ma ở núi Vũ Lăng là có thật."
"Chuyện ma?"
Vẻ mặt Hoa Cẩm đen thui.
Tại sao anh ta lại chưa từng nghe nói đến?
Vân Thi Thi lạnh cả da đầu, nghĩ đến những lời Mộ Nhã Triết vừa mới nói với cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vì vậy kể lại một lượt toàn bộ mấy chuyện ma quỷ vừa rồi cho anh ta nghe, bỗng dưng vẻ mặt lại giống như sắp khóc: "Thật là khủng khiếp phải không? Nếu sớm biết ở đây có ma, tôi đã không nhận cái kịch bản này rồi!"
Hoa Cẩm trầm ngâm: "Mấy cái chuyện ma quỷ này tôi đã nghe từ lúc nhỏ rồi! Mấy chuyện em kể, vừa nghe đã thấy là vô căn cứ rồi! Mấy chuyện này chưa chắc đã lừa được con nít, vậy mà em lại tin!"
Vân Thi Thi: "..."
Chi tiết chuyện này thế nào vẫn còn chưa được điều tra nghiên cứ rõ ràng, mấy lời vô căn cứ như vậy chỉ là thuận miệng nói ra để dọa người ta mà thôi! Thi Thi, thật uổng công học hành bao nhiêu năm, mấy chuyện giả ma giả quỷ như vậy mà em cũng tin được! Núi Vũ Lăng này, nói thấp không thấp, nói cao không cao, đến chút thử thách cũng không có, làm gì có đội thám hiểm nào tới đây chứ! Huống hồ đoạn đường núi này mới được xây dựng hai năm trước, nếu như xảy ra sự cố gì đó thì chắc chắn phải rất oanh động mới đúng. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe ai nói trên núi Vũ Lăng này có tổ chức thi đấu bay xe gì gì đó. Tôi cũng rất quan tâm đến các tin tức đua xe!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc