Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1406

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Uống một chén trà, ông chậm rãi mở miệng: "Ngày hôm nay gọi mọi người tới đây, không vì chuyện gì khác, quả thực là đến lúc quyết định rồi!"
Cố Liên Thành dừng một chút, "Quyết định người sẽ nhận chứ chủ nhà họ Cố!"
Thủ đô, cửa cảng Victoria.
Bên cảng lẳng lặng xuất hiện một hàng xe màu đen.
Đêm khuya, yên lặng như tờ.
Gió đêm đầu thu phảng phất lạnh tới tận xương.
Mấy người đàn ông mặc tây trang đen đứng cạnh xe, xe có rèm cửa che kín, ngồi phía sau mơ hồ hiện la hình ảnh lười biếng của một người đàn ông.
Cách đó không xa truyền tới tiếng động, một chiếc xe màu bạc đi tới, dừng lại, một đám người mặc áo đen bước xuống.
Một người đàn ông thân hình to lớn đi tới cạnh cửa xe, cung kính cúi người lên tiếng: "Cậu chủ, bọn người La Sinh Kiệt đã tới!"
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Cố Cảnh Liên đeo kính mác, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét tinh xảo trên khuôn mặt anh, không tìm được bất kỳ 1 điểm tỳ vết nào.
Một đôi mày bén nhọn, đôi môi mỏng tà mị.
Chí khẽ cong môi, cũng có thể hiện ra khí chất của đế vương, giống như bẩm sinh.
Cửa xe mở ra, lộ ra hai cái chân thon dài. Một thân quần tây, cùng với giày ống thấp, người đàn ông mặc thêm cái áo gió màu đen, ưu nhã bước xuống xe.
Thân hình của anh cực kỳ thon dài, phong cách giản lược càng thêm xuất sắc.
La Sinh Kiệt đi vào mới phát hiện, trong *** người đàn ông này, quả nhiên có ôm một con mèo nhỏ thoạtnhìn vô cùng đáng yêu.
Bây giờ, con mèo giống như đang ngủ say, dường như rất thoải mái, thi thoảng lười biếng rên lên vài tiếng.
Một người có tư thái cao ngạo như vậy, trong lòng lại ôm một đứa bé như chú mèo nhỏ, hình ảnh đó quả thực có chút quỷ dị.
Chỉ là, lúc Cố Cảnh Liên ngước mắt, sẳng giọng đã làm cho La Sinh Kiệt ý thức được người này chính là Cố Cảnh Liên.
Anh ta hơi ngẩn ra, đột nhiên cảm giác được người đàn ông trước mặt này có chút xa lạ!
Trong ký ức của anh ta, Cố Cảnh Liên là một người lạnh lùng, vô cùng ít nói.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt này, mặc dù không lên tiếng, nhưng cả người vẫn tỏa ra khí thế như muốn đâm người khác bị thương.
Chu Tước ẩn nấp trong đội ngũ của La Sinh Kiệt, ngẩng đầu quan sát.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Cố Cảnh Liên.
Trong trí nhớ, người đàn ông trước mặt bây giờ, trên người anh ta có một tia cao ngạo khó nói thành lời.
Không thể tìm được từ nào đủ để miêu tả người đàn ông này.
Nhưng điểm nhấn đầu tiên chính là vẻ tuấn mỹ, cùng ngũ quan tinh xảo trên mặt anh ta.
Cố Cảnh Liên tư thế lười nhác ôm chú mèo trong ***, một tay tùy ý để trong túi áo, khóe môi ngậm một *** lá, trên mặt luôn là vẻ lạnh lùng, cười cợt, là cho cô không khỏi có chút thất thần.
La Sinh Kiệt cười nói: "Cậu chủ, sao đột nhiên lại trở về? Một năm qua cậu đã đi đâu vậy? Ông chủ tìm cậu khắp chân trời góc biển rồi."
Cố Cảnh Liên nói: "Tôi vừa nhận được tin tức, ngày hôm nay cha tổ chức cuộc họp gia tộc, tuyên bố người nhậm chức chủ nhà."
Dứt lời, Cố Cảnh Liên nói như vẻ đương nhiên: "Tôi chỉ trở về lấy thứ vốn thuộc về tôi mà thôi!"
Chu Tước giật mình.
Lần này tổ chức hội nghị, hoàn toàn là bởi vì Cố Liên Thành biết rõ tình trạng của bản thân, có thể buông xuống bất cứ lúc nào, vì vậy mới vội vàng gọi Cố Cảnh Liên trở về nhà họ Cố, thừa dịp mình còn chút sức tàn, chuyển lại quyền hành cho anh.
Đừng nhìn mấy người nhà họ Cố biểu hiện đường hoàng, nhưng bí mật có ai là không nhăm nhe vị trí này?
Cố Liên Thành bệnh lâu không khỏi, thật chẳng nhẽ là ý trời sao?
Ông chẳng lẽ lại không biết, ông bệnh lâu như vậy, ngày càng thêm nặng, cho đến lúc này, đến cùng là do ai động tay động chân?
Những vị trưởng lão nhà họ Cố kia, không có ai là không mơ ước quyền lực.
Ông làm sao lại không biết điều đó?
Vì vậy, ông cố gắng chèo chống, chính là vị đợi Cố Cảnh Liên trở về, giao lại quyền kế thừa cho anh.
La Sinh Đường phụng mệnh tới đón tiếp, nhưng có thể Cố Liên Thành không biết, La Sinh Kiệt đã sớm muốn tạo phản.
La Sinh Kiệt cười giả dối, bỗng nhiên lui về sau một bước, đám người áo đen lập tức bao vây Cố Cảnh Liên, chĩa mũi thương vào người anh.
Trên mặc Cố Cảnh Liên vẫn không có chút rung động nào, khóe môi cong lên tà mị, mấy thứ VK hướng về phía anh tựa hồ chỉ là thùng rỗng kêu to.
Anh cong môi, lạnh lùng cười cợt: "La Sinh Kiệt, vị đây là có ý gì?"
"Mày không nhìn ra sao? Hôm nay sẽ chính là ngày ૮ɦếƭ của mày!"
Nói, ánh mắt La Sinh Kiệt lộ ra sự thâm độc: "Không nghĩ tới cậu chủ nhà họ Cố bỏ nhà đi một năm trước, vẫn còn có nhàn hạ quan tâm tới chuyện nhà họ Cố!"
"Tôi vốn là người nhà họ Cố, quan tâm chuyện nhà mình, có gì không phải?"
Cố Cảnh Liên ánh mắt lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, ánh mắt đảo qua đám người, mặt không đổi sắc: "Thú vị, không nghĩ tới đường chủ La lại có màn chào hỏi tôi đặc sắc như vậy!"
La Sinh Kiệt không nói lời nào, Cố Cảnh Liên bỗng nhiên cười cợt, tháo kính râm xuống, đôi mắt phượng nheo lại.
"Xem ra, vẫn có người quan tâm ngôi vị chủ nhà họ Cố với tôi!"
Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng xoa vuốt bộ lông mềm mại của chú mèo trong ***, cười như không cười nói: "Ngày ૮ɦếƭ của tôi?"
Dừng một chút, giọng nói anh trở nên lạnh lẽo: "Rốt cuộc là ngày ૮ɦếƭ của anh, tôi ngược lại muốn chờ xem."
Nụ cười quỷ dị của anh khiến cho La Sinh Kiệt rùng cả mình, trong lòng có chút sợ hãi.
Đám thủ hạ của anh nhanh chóng tiến lên, La Sinh Kiệt cười lạnh một tiếng, lớn tiếng uy hiếp: "Tiến thêm một bước, cậu chủ của các người sẽ nát sọ! Còn không mau lui lại!"
Thủ hạ của Cố Cảnh Liên sao lại nghe anh ta nói, vẫn không ngừng áp sát.
Nhưng một giây tiếp theo, liền vang lên một âm thanh của phụ nữ.
"Tất cả dừng lại!"
Mọi người giật mình, nhao nhao nhìn tới phía âm thanh kia.
Lại thấy một cô gái một thân áo đỏ chẳng biết thoát khỏi vòng vây từ lúc nào, cầm trong tay một khẩu S***g, lòng S***g chĩa vào thái dương của Cố Cảnh Liên.
Thủ hạ Cố Cảnh Liên càng thêm hoảng sợ, muốn tiến tới.
Cô gái kia lần thứ hai quát: "Không được phép tới gần!"
Cô gái mặc áo gió màu đỏ, dáng người cao gầy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc