Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1398

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Không cần!" Cố Cảnh Liên cười lạnh: "Người nhà họ Cố từ nhỏ đã lớn lên trên mũi đao, đến điều này còn không chịu nổi, còn đáng làm người nhà họ Cố sao?"
Cố Cảnh Liên một tay ôm Sở Tiểu Bảo, đôi mắt trở nên nguy hiểm, trong lòng thầm oán, không biết là ai cho Thanh Long lá gan này, dám tới tận đây?
Nghĩ, anh liền kêu một tiếng: "Lâm Tô Hồng!"
Phía sau liền vang lên một giọng nói trầm ổn, chỉ chốc lát, một người đàn ông khôi ngô đi ra, anh ta cúi đầu trước mặt anh, nói: "Ông chủ có gì sai khiến?"
Cố Cảnh Liên đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt ve gò má mềm mại của Tiểu Bảo, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Moroccan thuộc quản lý của Chu Tước Đường, mà cậu thân là Đường chủ của Chu Tước Đường, lại để tôi nhìn thấy một màn ngày hôm nay, tôi rất không hài lòng!"
Nụ cười quỷ dị của anh khiến cho Lâm Tô Hồng rùng cả mình, trong lòng có chút hoảng sợ, đang trong lúc cảm thấy chột dạ, đã thấy anh xoay người, cười như không cười nói: "Cậu nên biết, tôi không giữ thuộc hạ phế vật, tốt nhất cậu nên suy nghĩ kỹ làm thế nào để bảo vệ chức đường chủ đó đi!"
Tâm anh ta đột nhiên trầm xuống, lập tức vọt tới trước mặt anh, quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hồ nhận tội: "Xin lỗi! Ông chủ, chuyện đêm nay là sai lầm của tôi!"
"Cút ngay, đừng cản đường!"
Cố Cảnh Liên không thèm nhìn liền gạt ngã anh ta sang một bên, đi tới hướng cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lạnh giọng nói: "Lâm Tô Hồng, nếu như cậu không xử lý sạch sẽ được chỗ này, vậy thì đôi tay của cậu, đừng mong giữ lại."
Dứt lời, anh cười lạnh một tiếng, một tay ôm con ngênh ngang rời đi, để lại Lâm Tô Hồng đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.
Thằng đến khi Cố Cảnh Liên ôm Sở Tiểu Bảo đi ra ngoài, đứa bé trong иgự¢ vẫn run lên bần bật như cũ: "Thật là nhiều máu, nhiều máu! Trên mặt đất... tất cả đều là máu!"
Sở Tiểu Bảo chưa từng thấy qua cảnh nào như vậy.
Nhưng những trường hợp như thế, từ lúc Cố Cảnh Liên vừa có ý thức, được tay cha anh ôm vào trong иgự¢, đi tới những trận đánh này, anh nhìn nhiều cũng đã thành quen.
Bởi vì làm người đứng đầu, máu me đầm đìa, chặt ngón tay ngón chân... đều quá đỗi bình thường!
Người nợ tiền cờ bạc bị anh chặt đứt hai chân nằm co giật trên mặt đất.
Thậm chí, bởi vì bị hạ độc, cả trai lẫn gái làm những hành động phóng đãng nhất trước mặt bao nhiêu còn người.
Tất cả những ký ức đó, đều khắc sâu trong tâm trí anh.
Lớn lên trong một gia đình tràn đầy máu thịt, anh đã sớm chai lỳ.
Sở Tiểu Bảo nơm nớp lo sợ hỏi: "Chú... những người đó, là chú Gi*t sao?"
Cố Cảnh Liên lười biếng dựa vào ghế sa lon, cúi đầu bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ trong иgự¢, gào khóc tới lúc này đã mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, ngón tay anh xuyên qua tóc cậu, ảo não thở dài một hơi.
Giống như, anh vừa có một quyết định sai lầm!
Dường như, đêm nay không nên đem cậu tới đây.
Nhìn cậu khi khóc, lại khiến cho anh có một cảm giác thương xót.
Là ảo giác sao?
Anh vậy mà lại vì một người mà không nỡ sao?
Chẳng lẽ, là bởi vì, đứa bé này là cốt nhục của anh, nên hình thành thần giao cách cảm?
"Đừng khóc!"
Mã Môn đứng một bên lúc này lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Ông chủ đang dỗ con sao?
Sở Tiểu Bảo, đó là con của anh!
Lúc đầu khi mới biết việc này, anh thậm chí còn cảm thấy phiền phức.
Dù sao, một đứa bé từ trên trời rơi xuống, trong người chảy dòng máu của anh, quả thực quá mức đột ngột rồi, anh nhất thời không thể hòa nhập vào nhân vật người cha nổi.
Anh không khỏi nghĩ, sinh mệnh thật sự kỳ quái!
Vô tung vô tích, xuất hiện đứa bé này, trong người chảy dòng máu của anh.
Nhưng anh trước giờ bạc bẽo ngông nghênh, đối với loại tình cảm này chưa có bất cứ khái niệm nào.
Nhưng mà, khi anh nhìn Sở Tiểu Bảo vùi mình ở ghế sa lon trong góc phòng, khổ sở ngủ gà ngủ gật, đầu óc gật gù, cuối cùng ngốc nghếch té ngã trên ghế, lập tức tỉnh lại, đứng thẳng người lên, buồn ngủ xoa mắt, dáng vẻ đó thực sự rất đáng yêu.
Giống như một chú mèo nhỏ.
Không biết tại sao, trên иgự¢ kia, lại có chút nhũn ra.
Lần đầu tiên ý thức được, đứa bé đáng yêu đó, là con anh, là anh đi tới cạnh ghế, gõ gõ đầu cậu, Sở Tiểu Bảo trong cơn u mê, vươn bàn tay nhỏ túm lấy tay anh.
Bàn tay nhỏ bé, vừa vặn cầm vừa hai đầu ngón tay anh, cảm giác mềm mềm, lập tức sinh ra một thứ tình cảm khó tả.
Thực sự kỳ diệu!
Gương mặt béo mập, còn tỏa ra mùi sữa thơm đặc trưng của trẻ em, cả người, nhất là cái bụng tròn vo lên khi ăn no, thật sự rất rất đáng yêu.
Cố Cảnh Liên chăm chú nhìn cậu, cậu có đường nét khá giống anh, nhất là đôi mắt phượng sáng như đuốc.
Khóe mắt có chút đỏ lên, có lẽ nguyên nhân là do vừa mới khóc, trên lông mi còn loáng thoáng dính vài giọt nước.
Rất giống.
Ngay từ đầu, anh cũng chưa từng quan sát kỹ đứa bé này, thủ hạ nói cậu rất giống anh, anh còn không tin, nhưng sau khi nhìn kỹ, mới thầm gật đầu.
Giống như bản sao của anh khi còn bé.
Đây là con anh.
Con trai Cố Cảnh Liên!
Hậu duệ của nhà họ Cố.
Anh không tự chủ được nuông chiều cậu.
Giống như tình cảm dịu dàng.
Thấy cậu khóc, Cố Cảnh Liên rốt cục không đành lòng.
"Mã Môn!"
"Có."
Cố Cảnh Liên nói, "Đem mấy món đồ chơi tới đây!"
Mã Môn vẻ mặt lập tức đen xì, khóe môi một trận co quắp, xoay người bước đi.
"Dỗ nó!"
Cố Cảnh Liên lại ra lệnh.
Mã Môn khóe môi lại thêm một trận run rẩy.
Dù anh có sai anh ta lên núi đao, xuống biển nửa, anh tuyệt đối không hai lời.
Chỉ là, dỗ một đứa bé, thực sự khiến cho người ta phát điên rồi!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu anh, còn đối với mệnh lệnh của Cố Cảnh Liên, anh vẫn làm theo.
Tung tay vẫy vẫy mấy con rối, Mã Môn hướng về phía Tiểu Bảo nằm trong иgự¢ Cố Cảnh Liên, giọng nói ấm áp hết mức có thể: "Cậu chủ nhỏ, đây là cái gì? Đây là Doraemon, có phải rất đẹp hay không?"
Mấy người đàn em đứng cạnh Mã Môn thực sự rất muốn nói, mấy thứ trong phim hoạt hình này đã lỗi thời từ rất lâu rồi!
Cố Cảnh Liên xoa đầu cậu, sau đó quyết định tự mình ra trận, dụ dỗ cậu một chút.
"Ngoan, đừng sợ, đó là giả!"
Lời của anh, khiến cho Sở Tiểu Bảo hết sức ngạc nhiên.
"Là giả sao?"
Sở Tiểu Bảo ánh mắt long lanh nhìn anh chằm chằm, hiển nhiên có chút không tin, "Vậy chỗ máu kia?"
"Đều là sốt cà chua!"
"Sốt cà chua?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc