Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1397

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Huyết mạch của nhà họ Long cực kỳ yếu kém, bởi vì suy yếu, hai đứa bé nhà họ đều bị ám sát.
Khi Long Nhị qua đời, Long Tứ mới có 16 tuổi.
Vì muốn vực lại dòng họ, cùng bì bảo trụ vị trí của nhà họ Long, một năm trước, Long Tứ đã có những động thái mượn hơi một số dòng tộc khác.
Chỉ là, hưng thịnh của Long Môn, cũng là thứ Cố Cảnh Liên không ưa nhất.
Không có một vị vua nào tình nguyện san sẻ miếng ăn của mình cả.
Thủ đô là địa bàn của anh, Long Môn muốn nổi dậy, có phải nên hỏi qua ý kiến của anh hay không?
Vì vậy, mấy ngày trước, không tới ba ngày, anh liền đem sòng bạc Giang Nam của đám người Long Môn tắm trong máu.
Long Môn liền thương tổn nặng nề.
Hội sở Giang Nam là căn cứ lớn nhất của Long Môn.
Buổi tối ngày hôm đó, thời huy hoàng của Long Môn vĩnh viễn đi vào lịch sử.
Long Nhị thẹn quá hóa giận, vì vậy chỉ trong một ngày, tập hợp người, vọng tưởng muốn giành lại những gì đã mất.
Mặc dù lưỡng bại câu thương, đồng quy vô tận cũng không tiếc.
"Anh Cố, đã lâu không gặp!"
Long Nhị vừa lên tiếng, là một giọng nói khàn khàn, cười rộ lên!
Cố Cảnh Liên nhìn bốn phía, nhíu mày: "Long Nhị, một số lúc, vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ, cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt!"
Khẩu khí của anh đầy mùi đùa cợt.
Long Nhị thẹn quá hóa giận, tức giận nói: "Bớt nói nhảm, anh em, lên!"
Long Nhị chỉ thẳng tay vào mặt Cố Cảnh Liên, "Đập ૮ɦếƭ nó cho tao!"
Đám người phía sau nghe thấy lệnh của Long Nhị, lập tức thế nhanh như chớp vọt tới hướng của Cố Cảnh Liên.
"Cố Cảnh Liên, đêm nay sẽ là ngày ૮ɦếƭ của mày!"
Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc nhìn đám người đang lao tới, cười lạnh một tiếng, lập tức thuận tay nắm vạt áo trên người, nhẹ nhàng cài lại cúc ở cổ áo.
"Bảo vệ anh Cố!"
Người Long Môn hướng về phía anh, cả đám người cơ bắp đáng sợ, chạy tới nâng cao nắm tay, hung hăng muốn đấm một cái vào mặt tiền của Cố Cảnh Liên.
Nhưng mà một giây kế tiếp, Cố Cảnh Liên lại giơ tay lên, vững vàng tiếp nhận một quyền này.
Người nọ sắc mặt hoảng sợ, ngước mắt, đã thấy khóe môi Cố Cảnh Liên nhếch lên khinh bỉ.
"Không biết lượng sức mình!"
Một giây tiếp theo, Cố Cảnh Liên dùng lực, bẻ gãy cổ tay của người kia.
"A..."
Người đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, Cố Cảnh Liên không quan tâm tới anh ta, "Phanh" một tiếng, khiến người nọ một cơn đau đớn.
Máu liền bắn ra tung tóe trên người anh ta.
Cố Cảnh Liên cười lạnh lùng, cũng không nói nhảm quá nhiều, nhẹ nhàng phất tay, thuộc hạ phía sau lập tức chen lên.
Thủ đoạn của Cố Cảnh Liên xưa nay có tiếng là độc ác.
Đám người Thanh Long dám tới địa bàn của anh gây sự, tự nhiên đã chặt đứt đường lui của mình.
Mặc dù họ đem không ít người tới, nhưng Cố Cảnh Liên không phải là dạng vừa, người của anh cũng không kém, cùng lao ra chém giết đám người Thanh Long.
"Rầm rầm rầm!"
Long Tứ quá sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Cảnh Liên có thể ở thời gian như vậy, triệu tập được nhiều người đến thế.
Người của hai phe chém giết lẫn nhau, vô cùng kịch liệt.
Tràn ngập mùi thuốc S***g, máu chảy thành sông. Đêm nay nhất định là một đêm đẫm máu.
Người bị thương nằm ngổn ngang trên mặt đất, có người đã sớm tắt thở.
Khách đánh bạc ở đây đa số là đã từng va chạm với xã hội, thế như một cảnh trước mặt này, cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, có người nhát gan thậm chí còn sợ đi cả ra quần.
Đang trong lúc đoàn người hỗn loạn, bên ngoài cửa đóng chặt bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ em, Cố Cảnh Liên động tác dừng lại, thu thanh đao trên tay, ánh mắt nhìn sang thủ hạ.
Mới vừa mở cửa ra, tiếng khóc thê lương của trẻ em lại càng to hơn, một người đàn ông trẻ tuổi ôm một cậu bé thoạt nhìn khoảng năm tuổi vẻ mặt đau khổ chạy vào.
Cố Cảnh Liên nhìn thoáng qua, chân mày không khỏi đen lại, nhíu mày.
Mọi người đều nhìn về phía đứa bé.
Vóc người người đàn ông vô cùng đồ sộ, vì vậy một cậu bé rúc vào ***g *** của anh ta, cảm giác vô cùng nhỏ bé.
Dung mạo cậu bé rất đáng yêu, làn da dắng tinh, tóc đen nhánh, một đôi mắt trong veo như nước, lúc này đang chứa đầy nước mắt.
Bề ngoài đứa bé này không hề có vẻ gì giống với những đứa trẻ khác, lúc này cậu đang có bộ dáng vô cùng ác liệt, giương nanh múa vuốt lên da mặt của người đàn ông, vừa khóc vừa đấm đá.
Người đàn ông đó gọi là Mã Môn, là thủ hạ được Cố Cảnh Liên tín nhiệm nhất.
Bây giờ, một người đàn ông có vai vế như vậy, lại đang vật lộn với một cậu nhóc miệng còn hôi sữa, vô cùng không thích hợp.
Anh ta bước tới trước mặt Cố Cảnh Liên, hai tay dâng cậu bé ra, "Đại ca, tên nhóc này vẫn không ngừng khóc, em làm thế nào cũng không được."
Mã Môn phiền muộn nhíu mày, còn không nói chuyện, Sở Tiểu Bảo ở trong *** đã oan ức trề môi lên, khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt đầy lệ vô tội nhìn chằm chằm Cố Cảnh Liên, ánh mắt vừa khổ sở vừa đáng thương, làm cho người ta không nhịn được mà cưng chiều.
Cố Cảnh Liên một tay ôm cậu vào lòng.
Sở Tiểu Bảo ôm lấy bờ vai anh, có chút ngạc nhiên nhìn bốn phía, mới vừa rồi bị Mã Môn giữ ở bên ngoài, trời mưa như trút, tiếng sấm vang dội, cậu nhát gan, liền òa khóc, đòi Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên vốn không muốn cho cậu tiếp xúc với những cảnh như thế này.
Chỉ là, làm cậu chủ nhà họ Cố, trường hợp thế này, sau này chắc chắn sẽ còn phải thấy nhiều.
Sở Tiểu Bảo rất nhanh liền phát hiện trong sòng bạc, thi thể đổ rạp trong vũng máu, ánh mắt của cậu hiện lên nghi ngờ, sau đó liền sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"A.. a... a, chú... thật nhiều máu! Oa... thật là nhiều máu!"
Mã Môn nhìn vẻ mặt kinh sợ của cậu, không khỏi có chút bận tâm: "Có cần đưa cậu chủ tránh đi một chút không?"
"Không cần!" Cố Cảnh Liên cười lạnh: "Người nhà họ Cố từ nhỏ đã lớn lên trên mũi đao, đến điều này còn không chịu nổi, còn đáng làm người nhà họ Cố sao?"
Cố Cảnh Liên một tay ôm Sở Tiểu Bảo, đôi mắt trở nên nguy hiểm, trong lòng thầm oán, không biết là ai cho Thanh Long lá gan này, dám tới tận đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc