Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1395

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Khi Mạnh Tinh Tuyết biết được tin tức, cùng Mộ Yến Thừa vội vã chạy tới bệnh viện, đẩy cửa vọt vào, liền thấy Sở Hà đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không có chút sức sống nào.
Giống như một cái xác không hồn.
Mạnh Tinh Tuyết lo lắng chạy tới cạnh giường, đã thấy Sở Hà người nằm trên giường, mặc dù lâm vào hôn mê, nhưng ánh mắt vẫn nhíu lại, vô cùng khẩn trương.
Bác sĩ đang đứng cạnh giường bệnh, lặng lẽ viết cái gì đó.
Mạnh Tinh Tuyết đi tới, thấp giọng, hoảng sợ hỏi thăm: "Bác sĩ, chị ấy làm sao vậy? Tại sao lại suy yếu như thế? Chuyện gì đã xảy ra?"
Bác sĩ nghe vậy, liền quay đầu lại, nhìn bọn họ một cái, sau đó hỏi: "Các người là người nhà bệnh nhân?"
"Đúng vậy!"
Mạnh Tinh Tuyết không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Bác sĩ gật đầu.
"Ba giờ trước, bệnh nhân được đưa vào viện, sau khi kiểm tra, phát hiện thân thể rất suy yếu, phát đoán ban đầu, là bởi vì thời gian dài không được nghỉ ngơi, thể lực tiêu hao, đồng thời thiếu máu nghiêm trọng. Hơn nữa, sau khi xét nghiệm não, phát hiện một cục máu tụ lớn, chèn ép hệ thần kinh!"
"Rất nghiêm trọng sao?" Mạnh Tinh Tuyết lo lắng hỏi.
"Thân thể của bệnh nhân, cô là người nhà mà còn không biết sao? Tình huống như vậy, rất nghiêm trọng, cần lập tức làm phẫu thuật!" Bác sĩ nói.
Mạnh Tinh Tuyết lắc đầu: "Tôi chỉ biết là, trước đây chị ấy ngoài ý muốn bị thương rất nặng, mất đi tất cả ký ức."
"Bệnh nhân bị mất trí nhớ?"
"Đúng vậy!"
Bác sĩ trầm ngâm một chút, tùy tiện nói: "Đại khái là bởi vì khối máu tụ kia, theo tôi nên lập tức phẫu thuật!"
Mạnh Tinh Tuyết hít vào một ngụm khí lạnh, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
"Phẫu thuật?"
Tay cô không nhịn được run rẩy: "Sẽ không phải là mổ sọ chứ?"
Trong ấn tượng, phàm là vấn đề liên quan đến não, đều phải mổ sọ.
Một cuộc phẫu thuật như vậy, tỉ lệ an toàn quá thấp.
"Đến lúc đó, tôi sẽ đưa cho các người vài phương án. Cũng phải nhìn vị trí cụ thể của cục máu tụ, nếu như ở trong tủy não hoặc là trong túi, tất nhiên phải cần mổ sọ, nguy cơ rất cao. Chỉ là, nếu như vị trí cục máu tụ kia không quá khó, liền có thể dùng phương pháp trị liệu khác để giải quyết!"
"Nếu như, không phẫu thuật lấy ra thì sẽ thế nào?"
"Cái này... có vô số khả năng có thể xảy ra, nhưng cụ thể, tạm thời còn chưa nói trước được. Có một số bệnh nhân bởi vì vị trí máu tụ tương đối nguy hiểm, chèn ép hệ thần kinh, nhưng không chịu làm phẫu thuật, cuối cùng phải bỏ mình vì xuất huyết não. Cùng có thể vài chục năm, cục máu kia từ từ biến mất. Mỗi người có tố chất khác nhau, tình huống gặp phải cũng khác nhau... Chỉ là, bảo thủ không chịu chữa, theo tôi vẫn là nên làm phẫu thuật. Cứ như vậy, về lâu dài sẽ rất nguy hiểm."
Mạnh Tinh Tuyết siết chặt nắm tay, nhíu mày, lập tức hỏi: "Thời gian chuẩn bị cần bao lâu?"
"Nếu như chuẩn bị đầy đủ, ngày kia là có thể tiến hành phẫu thuật, chỉ là cần chữ ký của người nhà."
Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua Sở Hà đang nằm trên giường, lại nhìn bác sĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, cô gật đầu, "Vậy được, phiền bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật cho chị ấy!"
Ban đêm, sấm chớp đầy trời.
Ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng, lập tức, một tiếng sấm rền vang ầm ầm lập tức xuất hiện, Sở Tiểu Bảo từ trong giấc mơ sợ hãi tỉnh lại, khóc rống lên.
"Mẹ..."
Cậu nằm mơ một cơn ác mộng, mơ thấy Sở Hà đứng trước mặt cậu, lại trở nên xa lạ không gì xánh được, nhìn cậu, lại giống như không quen biết, như người dưng nước lã.
Cậu hoảng sợ, gào khóc, ôm lấy cô, lại bị cô vẻ mặt lạnh lùng đẩy ra.
"Mẹ!"
Sở Tiểu Bảo thét lên một tiếng kinh hãi, lại thấy Sở Hà xoay người rời đi, cậu sợ hãi đuổi theo, nhưng mà dưới chân nặng như đeo trì, cậu đuổi, đuổi mãi, nhưng mãi vẫn không thể đuổi kịp cô.
"Mẹ..."
Cậu bất lực kêu lên, Sở Hà lại không lưu luyến chút nào, cũng không quay đầu lại, cậu sợ đến chân tay luống cuống, liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cô dần đi xa.
Khi cậu bị tiếng sét làm cho tỉnh lại, đã sợ tới cả người đầy mồ hôi, lạnh run.
Bất tri bất giác, lệ rơi đầy mắt.
Sở Tiểu Bảo nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, càng thêm khiếp sợ.
Cậu rất ít nằm mơ, dù có nằm mơ, sau khi tỉnh lại đều quên sạch sẽ.
Nhưng mà giấc mơ này, rõ ràng không gì xánh được, đến khi thức dậy liền khắc sâu vào tâm trí cậu.
"Mẹ..."
Sở Tiểu Bảo thương tâm gào khóc.
Tiếng khóc của cậu làm kinh động tới Cố Cảnh Liên đang ở trong phòng đọc sách.
Anh trước khi đi ngủ, luôn có thói quen đọc sách.
Nghe tiếng khóc của cậu liền đi vào phòng ngủ, đã thấy Sở Tiểu Bảo che mắt khóc rất thương tâm.
"Tại sao lại khóc?"
Sắc mặt Cố Cảnh Liên có chút không vui.
Con anh, làm sao suốt ngày đều khóc sướt mướt, bộ dáng gầy yếu như vậy?
Tốt xấu gì cũng là huyết mạch của nhà họ Cố.
Không hề thừa kế một chút tính cách quyết đoán nào của anh, giống như một đứa con nít yếu ớt bình thường.
Sau này, nên dẫn cậu đi học hỏi một chút kinh nghiệm.
Trong lòng Cố Cảnh Liên thầm nghĩ.
Sở Tiểu Bảo vừa thấy anh, trong lòng liền cảm thấy an toàn hơn, cậu đứng dậy, cũng không để ý tới cuộc chiến tranh lạnh của hai người, không chút cố kỵ nhào vào trong *** của anh.
"Hu hu hu... chú, mẹ không cần cháu nữa... cháu làm sao cũng không đuổi kịp mẹ, mẹ không cần cháu nữa, mẹ bỏ cháu đi rồi!"
Cố Cảnh Liên thấy cậu không chút cố kỵ nhào vào *** mình, trong *** truyền đến cảm giác mềm mại không khỏi xúc động.
Anh không khỏi vươn tay, khẽ vuốt sau gáy của cậu, xem như là an ủi!
"Gặp ác mộng?"
"Hu... hu..."
Sở Tiểu Bảo còn chưa biết tới khái niệm ác mộng là gì, chỉ biết sau giấc mơ này, đã làm cậu gặp phải đả kích vô cùng lớn cùng tan vỡ.
"Có phải mẹ không cần cháu nữa hay không... tại sao lâu như vậy, mẹ còn không tới tìm cháu? Mẹ có phải muốn vứt bỏ Tiểu Bảo không?"
Cố Cảnh Liên nhíu mày, âm thanh không nhịn được nhẹ đi: "Sẽ không!"
"Thật sao?"
"Chỉ là một cơn ác mộng, ngoan!"
Cố Cảnh Liên xoa đầu cậu, nói: "Ngủ đi."
"Chú, chú sẽ không bỏ lại cháu chứ?" Sở Tiểu Bảo vẫn bất an như cũ hỏi anh.
Cố Cảnh Liên nhìn cậu, im lặng một lát, bỗng dưng cười nói: "Sẽ không!"
Như vậy, Tiểu Bảo không hiểu sao liền cảm thấy an tâm hơn!
Cố Cảnh Liên ôm cậu tới giường, đắp chăn lại, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Cố Cảnh Liên cảm thấy hơi phiền, nhận điện thoại, đầu kia lại truyền đến giọng nói gấp gáp của thủ hạ: "Anh Cố, Bang Thanh Long chứ kéo bè kết phái, tới sòng bạc đập phá, làm bị thương không ít huynh đệ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc