Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1393

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cậu vừa nói, vừa yên lặng oán thầm trong lòng, cái chú này nhìn thì tuấn tú, nhưng mà hung dữ như vậy, tính cách xấu xa như thế, nhất định là tìm không được vợ.
Mẹ nói, rất nhiều đàn ông tìm không được vợ, vì thế rơi vào đường cùng, sẽ mua đứa bé từ trong tay bọn ***.
Những đứa bé bị bắt cóc này, là bị lừa gạt tới.
Vì thế cậu chắc chắn, vì chú này không sinh được đứa bé, cho nên lừa cậu nói mình là cha cậu!
Ừm!
Nhất định là như vậy.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, khóe mắt giật giật mạnh một phen.
Tìm không được vợ sao?
Thân thể không được? Sinh không được đứa bé?
Thằng quỷ nhỏ này, chẳng lẽ ngụ ý, hoài nghi năng lực của anh ta có chỗ thiếu hụt?
Sở Tiểu Bảo thấy vẻ mặt anh ta không tốt, còn tưởng rằng vì những lời mình nói, vì thế nghiêm túc khuyên bảo, “Chú à, kỳ thật thân thể có chỗ thiếu hụt, cũng không phải là chuyện gì dọa người nha? Chú cũng đừng cảm thấy tự ti, có lẽ, còn có hi vọng sinh ra bé cưng mà?? Nhưng mà cháu không có khả năng làm con của chú! Cháu còn có mẹ, mẹ tìm không được cháu, sẽ lo lắng!”
Cố Cảnh Liên, “…”
Thằng quỷ nhỏ này cho rằng anh ta đang lừa nó sao?
Anh ta nhíu mày, đột nhiên lấy bao TL, lấy ra một điếu, yên lặng đốt, lập tức hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhả khói ra, nhàn nhạt nói, “Mẹ cháu là người thế nào?”
“Hả?” Đột nhiên nói chuyện này, làm cho Sở Tiểu Bảo có chút ngây người.
“Không phải cháu nói muốn trở lại bên cạnh mẹ sao?”
Cố Cảnh Liên lại nói, “Cháu không ngại nói cho chú biết, mẹ cháu tên là gì, có đặc điểm gì, chỉ cần nắm được đặc điểm, chú có thể giúp cháu tìm mẹ!”
“Thật vậy ạ?” Sở Tiểu Bảo vô cùng kích động truy hỏi, “Chú thật sự có thể tìm được mẹ cháu sao?”
“Ừ.”
“Không có khả năng đi?” Sở Tiểu Bảo cũng khôi phục lý trí rất nhanh, có chút hoài nghi đánh giá anh ta, “Chú cảnh sát không có cách nào, bọn họ không tìm được mẹ cháu, sao chú có thể tìm được?”
“Chú có biện pháp. Bọn họ không có năng lực, chú làm được việc này.”
Cố Cảnh Liên liếc xéo cậu, “Đương nhiên, nếu như cháu không chịu nói, chus cũng sẽ không ép cháu.”
Lấy lùi làm tiến.
Anh ta sở dĩ hỏi người phụ nữ đó, chỉ vì có chút tò mò, mẹ đứa nhỏ này là ai.
Tuy anh ta từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng cũng không phải đếm không hết, nếu thằng nhóc đó cung cấp một chút đặc điểm, anh ta cẩn thận nghĩ lại, không chừng sẽ nhớ ra khuôn mặt.
Sở Tiểu Bảo suy nghĩ thật lâu, mục đích tìm được mẹ vượt qua toàn bộ, cậu do dự một lúc lâu, lúc này mới nói, “Mẹ cháu tên là Sở Hà, bộ dạng rất cao, hơi gầy, tóc ngắn màu đen, là một cảnh sát nha! Nhưng mà cháu nghe rất nhiều người nói, mẹ không phải là người Yển Thành! Bọn họ đều nói, lúc mẹ mang thai cháu, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn năm năm trước, bọn họ cứu được mẹ cháu từ trong thôn! Lúc đó, đầu mẹ giống như bị thương nặng, mất đi tất cả trí nhớ, ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ! Tên ‘Sở Hà’ này, là mẹ tự đặt cho mình!”
Dừng một chút, thằng nhóc đó lại nói, “Sau khi cháu sinh ra, mẹ đi làm ở cục cảnh sát, mỗi ngày trời tối mới trở về. Muốn nói đặc trưng thì bộ dạng của mẹ rất được, có đôi mắt rất to, cái mũi cao cao, cái miệng không tính là mỏng, cũng không tính là dày.”
Vừa miêu tả, thằng nhóc đó còn có chút đắc ý nói, “Mẹ cháu đúng là đại mỹ nhân đó!”
Dựa vào manh mối Sở Tiểu Bảo cung cấp, trong đầu Cố Cảnh Liên hình thành một chân dung, một lúc lâu sau nghĩ ra được, anh ta tiếp xúc với một người phụ nữ như vậy.
Tóc ngắn sao?
Chỉ cần điểm này, liền chặt đứt tất cả rõ ràng.
Anh ta từng có phụ nữ, không có người nào tóc ngắn!
Anh ta thích tóc dài, đen tuyền, dài đến eo, bởi vậy từng có phụ nữ, không có ai tóc ngắn.
Rất cao, cực kỳ gầy, là cảnh sát, bản lĩnh cũng không tệ.
Nhưng mà, đối với Sở Tiểu Bảo mà nói, cái gọi là rất cao, có lẽ cũng sẽ không cao, nói tương đối, đối với tầm nhìn của một đứa bé mà nói, khái niệm rất cao, chắc là từ 1m5 đến 1m6.
Quan trọng nhất là điểm này.
Lúc trước cục cảnh sát thông qua giám định DNA, so sánh gen trong kho, vậy mà không tìm được người.
Chuyện này cho thấy, người phụ nữ này không có hộ khẩu.
Không có hộ khẩu chỉ có mấy điểm.
Hoặc là mất tích trong thời gian quá dài, hộ khẩu bị gạch bỏ.
Hoặc là thân phận đặc biệt, ví dụ như bộ đội biên chế, đặc công ngầm, gián điệp, sát thủ, hoặc là nằm vùng.
Đợi đã… Nằm vùng sao?
Trong đầu Cố Cảnh Liên đột nhiên lóe lên, mày anh ta nhíu chặt lại, trong trí nhớ, có một người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng vụt qua…
Tóc đen dài xõa vai, ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt lạnh lùng, giơ tay nhấc chân, đều có một loại khí phách phụ nữ bình thường không có.
Cô ấy không có tên, chỉ có một danh hiệu Chu Tước.
Chu Tước, thanh tra chống tội phạm tổ chức hình cảnh quốc tế.
Chẳng lẽ là cô ấy?
Đối với dung mạo của người phụ nữ này, Cố Cảnh Liên dĩ nhiên không nhớ rõ lắm, nhưng mà trong lúc mơ hồ, khuôn mặt tinh xảo đó, tựa hồ có điểm trùng khớp với khuôn mặt Sở Tiểu Bảo.
Cố Cảnh Liên thất thần một lúc lâu.
Sáu năm trước, người phụ nữ này là nằm vùng, được xếp ở bên cạnh anh ta.
Năm đó, anh ta mới trèo lên cao, dã tâm bừng bừng, vì khuếch trương bản đồ, không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, đắc tội không ít thế lực, thế lực nhà họ Cố không ngừng mở rộng, cuối cùng buôn bán S***g ống vượt ra khỏi quốc gia, thậm chí trắng trợn khởi công ở Việt Nam và Bắc Mĩ, xây dựng hai khu công nghiệp quân sự, kinh động tổ chức hình cảnh quốc tế.
Chẳng qua, lúc đó nhà họ Cố, ở thủ đô đầy thủ đoạn, còn được nước nhà phù hộ, tổ chức hình cảnh quốc tế căn bản không làm gì được anh ta.
Lúc đó Chu Tước là chỉ huy điều tra tội phạm, được phái làm nhiệm vụ, lấy thân phận nằm vùng, trà trộn vào nhà họ Cố, lợi dụng thủ đoạn, đến gần anh ta, tuân lệnh thi hành kế hoạch ám sát.
Nhưng mà vì thân phận bị lộ ra ngoài ánh sáng, ám sát thất bại, nhà họ Cố phái người đuổi giết, cuối cùng, cô ấy chạy trốn, hành tung không rõ.
Nghĩ đến đây, Cố Cảnh Liên nhíu mày, ánh mắt thâm sâu, thu hồi suy nghĩ, ánh mắt phức tạp.
Anh ta cũng không biết, người phụ nữ đó, mang thai con của anh ta.
Thủ đoạn của người phụ nữ này rất lợi hại.
Lúc trước khi xếp vào bên cạnh anh ta, lại không lộ ra chút sơ hở nào, dù là anh ta, cũng chưa từng phát hiện ra cô ấy có gì không đúng.
Nhưng mà năm năm trước, chẳng biết đã đi đâu, không rõ hành tung.
Như vậy, các phương diện đặc trưng cũng phù hợp.
Không nghĩ tới, là cô ấy!
Anh ta còn tưởng rằng, cô ấy đã ૮ɦếƭ.
Tổ chức hình cảnh quốc tế cũng âm thầm tìm kiếm mấy tháng, cuối cùng, chỉ có thể kết luận ‘Đã ૮ɦếƭ’, ái tướng mất, tổ chức hình cảnh quốc tế đau buồn, âm thầm xóa đi tất cả tư liệu về cô ấy.
Chỉ là, cô ấy mất trí nhớ?
Cho nên, không nhớ rõ mọi chuyện sao?
Bao gồm cả trí nhớ về anh ta.
Cố Cảnh Liên hơi nheo mắt, ánh mắt hẹp hơn, trong mắt đầy tàn ác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc