Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1390

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Bên phía cảnh sát gọi điện thoại nói, lúc trước có đứa bé tên là ‘Sở Tiểu Bảo’ vì đi lạc, được đưa vào cục cảnh sát, nhưng mà sau đó trải qua điều tra, đã được người nhà đưa về nhà, vụ án chấm dứt rồi.”
“Người nhà sao?”
Mạnh Tinh Tuyết quá sợ hãi, “Làm sao có thể?”
“Chị cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ! Chuyện này quả thực là đầm rồng hang hổ!” Sở Hà nói.
Mộ Yến Thừa ở một bên nói, “Bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, bình tĩnh một chút, chúng ta nên đến cục cảnh sát xem, đừng ở đây mà rối loạn đầu trận tuyến!”
Sở Hà phá lệ không phản bác, chỉ gật gật đầu.
Xe chạy về phía cục công an khu vực Nhạn Hồ.
Cục công an khu vực Nhạn Hồ cách đường cao tốc không xa.
Đường cao tốc và tỉnh chéo với nhau, là nơi duy nhất đi ra vùng ngoại thành, cũng là khu công nghiệp bị bỏ hoang, mà khu vực Nhạn Hồ quản lý phụ trách khu vực này.
Bởi vậy, hơn hai mươi phút sau, Sở Hà liền đi đến cục cảnh sát, Mộ Yến Thừa có trách nhiệm ở bãi đậu xe, Mạnh Tinh Tuyết theo Sở Hà đi vào cục cảnh sát, nhân viên phụ trách vụ án này tiếp đón các cô.
Nhân viên cảnh sát đó đưa hồ sơ có con dấu đến, lời ít mà ý nhiều nói.
“Đứa bé đó, 120 cm, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, khoảng chừng năm tuổi, bởi vì hộ tịch trung tâm không tra ra được hồ sơ của đứa bé, hẳn là không có hộ khẩu. Buổi sáng ba ngày trước, một người đàn ông trung niên đưa cậu bé đến cục cảnh sát báo án, nói là đứa bé đi lạc, nhờ cảnh sát tìm người nhà cho cậu bé. Nhưng mà cố gắng điều tra một phen, nhưng mà không tra ra được tin tức gì của đứa bé. Sau đó, làm giám định DNA cho đứa bé, đối chiếu DNA trong kho.”
“Ba ngày trước sao?”
Sở Hà cau mày, thời gian cơ bản ăn khớp.
“Đứa bé tìm được ở đâu?” Sở Hà hỏi.
Nhân viên cảnh sát lắc đầu nói, “Cũng không thấy nói gì. Người báo án chỉ nói là nhặt được ở trên đường. Lúc ấy trời đã khuya, đứa bé một mình đi ở vùng ngoại thành, giống như là lạc người nhà.”
“Vậy… Không phải anh nói, sau đó kiểm tra DNA, đối chiếu trong kho sao?” Sở Hà dừng một chút, có chút khẩn trương hỏi, “Kết quả thế nào?”
Nhân viên cảnh sát chỉ nói, “Không có ghi chú tường tận, chỉ nói sau đó tìm được cha đứa bé, còn đưa đứa bé về nhà, vụ án này liền kết thúc.”
“Đứa bé đó là con của tôi!” Sở Hà thề son sắt, “Nếu thật sự giống như vụ án này miêu tả, tất cả đặc điểm đều ăn khớp, thời gian địa điểm mất tích cũng trùng khớp, đứa bé đó là con tôi! Tên là Sở Tiểu Bảo! Đồng chí cảnh sát, anh có thể giúp tôi tìm đứa bé được không?”
“Chỉ dựa vào những lời cô nói, tất nhiên là không được. Cô có tiện làm kiểm tra DNA không? Nếu trùng khớp, chúng tôi sẽ dẫn cô đi gặp đứa bé.”
“…” Sở Hà cắn chặt răng, hít một hơi khí lạnh để mình tỉnh táo lại, hỏi lại, “Vậy điều kiện tiền đề là, nhỡ đâu xảy ra sai sót gì, người đàn ông đó và đứa bé không có quan hệ ruột thịt, an toàn của đứa bé có được đảm bảo không?”
“An toàn của đứa bé nhất định có thể được đảm bảo, cô yên tâm!”
“Được.” Sở Hà gật gật đầu, “Tôi ráng sức phối hợp với mọi người.”
“Cô yên tâm, cô chỉ cần phối hợp với chúng tôi giám định DNA, lập tức có câu trả lời cho cô rồi!”
Bên kia, Sở Tiểu Bảo cảm thấy thế giới này vô cùng huyền ảo, vẻ mặt cậu run sợ đứng trước mặt Cố Cảnh Liên, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt tràn ngập hoài nghi.
Cậu nhìn Cố Cảnh Liên, lại cẩn thận nhìn bác Phúc, rất lâu sau, mới có thể miễn cưỡng tiêu hóa những lời bác Phúc nói.
Cậu lại nhìn Cố Cảnh Liên, ánh mắt có chút nghi ngờ và e ngại, cậu đi tới trước mặt bác Phúc, có chút ấm ức than thở, “Bác à, chuyện đùa này tuyệt đối không buồn cười đâu! Sao chú xấu xa này lại có thể là cha cháu được?”
Bác Phúc dở khóc dở cười, ngồi xổm người xuống, nắm vai cậu trịnh trọng nói, “Tiểu Bảo, bác không nói đùa với cháu! Đây là cha cháu mà?”
“Chú ấy tuyệt đối không giống cha cháu!”
Sở Tiểu Bảo ấm ức nắm chặt góc áo, có vẻ không tình nguyện.
Cậu thấy thế nào, cái chú này đều rất xấu, giống như Ma vương vậy, vừa xấu xa vừa khủng pố, chỉ một ánh mắt, liền làm người ta sởn gai ốc, không rét mà run!
Người cha trong ảo tưởng của cậu, là một hình tượng vô cùng tuyệt vời, không dịu dàng thì thôi đi…
Tính tình rõ ràng rất xấu.
Hơn nữa còn hung dữ với cậu, dùng ánh mắt ác liệt trừng cậu, không có một chút phong độ!
Cậu tất nhiên khó mà chấp nhận được chuyện này!
Cậu cảm thấy không được tự nhiên, sao Cố Cảnh Liên lại không giống vậy?
Đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc, chứng cứ đều chứng minh, thằng quỷ nhỏ năm tuổi trước mắt này là cốt nhục của anh ta, trong lúc này, anh ta có chút mê mang, tâm tình có chút u ám!
Anh ta căn bản chưa chuẩn bị làm một người cha.
Đối với đứa bé, anh ta ngoại trừ thấy phiền phức, còn chán ghét, không có bất luận kiên nhẫn gì.
Bởi vậy, cho dù trên dưới cả nhà họ Cố đều ôm nhiệt tình và hi vọng chuyện lớn cả đời của anh ta, nhưng đối với anh ta mà nói, anh ta theo chủ nghĩa không kết hôn.
Không muốn có đứa bé.
Nhưng thằng quỷ nhỏ này từ trên trời giáng xuống, được bác Phúc đẩy đến trước mặt anh ta, bảo cậu gọi anh ta là cha, anh ta lập tức lúng túng, không hiểu sao lại chân tay luống cuống!
Tâm lý vốn có chút mâu thuẫn, lại nhìn Sở Tiểu Bảo cũng là vẻ mặt không được tự nhiên đánh giá anh ta, đối với người cha này, cũng cực kỳ không tình nguyện chấp nhận.
Hai cha con đứng mặt đối mặt, đều không được tự nhiên, giống hệt nhau!
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, khó có thể tin như cũ, đột nhiên bật thốt ra một câu, “Sao con tôi có thể ngu ngốc như vậy!”
Sở Tiểu Bảo nghe được lời anh ta nói.
Không những nghe được, lại còn hiểu, tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo, liếc mắt nhìn anh ta một cái, không phục chống nạnh, lập tức vểnh môi trừng mắt với anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Cha cháu cũng không có khả năng hung dữ như vậy! Cháu còn lâu mới thừa nhận chú là cha của cháu!”
Vẻ mặt ghét bỏ, trong mắt là bài xích, miêu tả càng sinh động hơn!
Cố Cảnh Liên tức giận, trợn mắt lên, nếu không phải Sở Tiểu Bảo quen ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của anh ta, e là bị sắc mặt của anh ta dọa sợ run lên!
Nhưng mà hai ngày nay ở chung, đối với tính tình xấu của Cố Cảnh Liên, cậu cũng thích ứng hơn nhiều, trái lại nhướng mày khiêu khích nói, “Trừng mắt với cháu làm gì? Chú không muốn nhận cháu, cháu còn chưa muốn nhận chú đâu! Hừ!”
“Cháu…!”
Cố Cảnh Liên giận dữ im miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc