Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1389

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà đột nhiên đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, lập tức nói, “Tiểu Bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Sắc mặt Mộ Yến Thừa ngẩn ra, “Có ý gì?”
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trên mặt cũng có chút bất ngờ, “Sở Hà, sao chị lại chắc chắn như vậy?”
“Em nhìn cái ghế dựa này xem?” Mặt Sở Hà không chút thay đổi dùng chân đá ghế dựa trên đất, chậm rãi nói, “Không phải La Thanh đã nói, sau khi bọn chúng còng Sở Tiểu Bảo vào ghế, liền rời đi. Chị nhìn hiện trường một phen, không có bất luận dấu hiệu đánh nhau kịch liệt, chị vốn cho rằng, Tiểu Bảo sẽ bị người phụ nữ đó mang đi. Nhưng mãi đến khi chị nhìn cái ghế này, liền suy đoán, người phụ nữ đó cũng giống La Thanh và La Hạo, không quan tâm đứa bé, phủi tay rời đi rồi.”
Mạnh Tinh Tuyết đi tới cạnh Sở Hà, cúi đầu nhìn thoáng qua ghế dựa trên đất, chỉ thấy ghế dựa chịu va chạm mạnh, do đó gãy ra.
Cô ấy có chút khó hiểu, “Cái ghế này làm sao vậy?”
“Thấy không? Ghế dựa bị gãy, chia năm xẻ bảy, nhưng mà em nhìn chỗ này đi? Chỗ này có dấu vết của còng tay. Theo dấu vết như vậy phán đoán, chắc là thằng nhóc đó bị còng ở trên ghế, muốn chạy trốn, cho nên kéo ghế dựa di chuyển đến bên tường, sau đó quay lưng lại, lợi dụng va chạm mặt tường, lãm gãy ghế dựa. Cái ghế này nhìn thì cực kỳ chắc chắn, nhưng mà nhiều năm mưa gió thổi vào, bị ngâm nước quá lâu, cho nên sớm đã mục nát, chạm vào là gãy. Chắc là thằng nhóc đó bị người ta ném ở đây, sau đó nghĩ ra được phương thức thoát thân như vậy.”
Sở Hà cẩn thận giải thích một phen, Mạnh Tinh Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.
“Em hiểu ý của chị rồi! Nói cách khác, Tiểu Bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng… Chuyện này cũng khó nói!”
Sở Hà nhíu mày, cô ấy xoay người, đi tới cửa, nhìn xung quanh, nơi này là vùng ngoại thành, hẻo lánh hoang vắng, rất hiếm người ở, cho dù có thể chạy thoát từ đây, nhưng mà một đứa bé năm tuổi, sao có thể dựa vào năng lực chính mình, rời khỏi nơi này.
Sau khi đến thủ đô, xe đi đến nơi này, suốt đường đi, Sở Hà đều chú ý, nơi này hoang vu, căn bản không có bất luận người ở, ngay cả một người thanh niên, muốn rời khỏi vùng hoang vu như vậy, e là cũng cần phải đi bộ ba ngày ba đêm.
Với sức đôi bàn chân của Sở Tiểu Bảo, căn bản không ra được nơi này.
Sở Hà nhíu mày, nắm chặt tay lại, trong lúc này, cũng cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô ấy muốn tìm Tiểu Bảo, nhưng mà không biết nên tìm thế nào.
Thủ đô rộng như vậy, muốn tìm một đứa bé, quả thực như mò kim đáy biển.
Cô ấy cũng không dám tưởng tượng đến hướng xấu, cũng không phải không lo lắng, Sở Tiểu Bảo ở vùng núi hoang vắng, rốt cuộc gặp chuyện gì!
Đổi lại là người phụ nữ của anh ta, lúc này chắc là bất lực đến tuyệt vọng, gào khóc, nhưng mà Sở Hà không có.
Mạnh Tinh Tuyết nói, “Hay là báo cảnh sát đi?”
“Báo cảnh sát?” Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ em không thấy hiệu suất năng lực làm việc của cảnh sát sao? Báo cảnh sát? Căn bản không có manh mối.”
“Nhưng mà còn hơn là ngồi nhìn rồi mặc kệ!” Mạnh Tinh Tuyết không cho là đúng nói, “Nhỡ đâu sau khi Sở Tiểu Bảo rời khỏi nơi này, ở trên đường gặp được người tốt bụng, đưa cậu bé đến cục cảnh sát báo án, không đúng, báo cảnh sát, trái lại có thể có chút manh mối!”
Sở Hà yên lặng đồng ý với đề nghị này, vì thế gật gật đầu.
Sở Hà cũng yên lặng đồng ý với đề nghị này.
Cho dù Sở Tiểu Bảo thực sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn, báo cảnh sát như vậy, trái lại có thể có được tin tức của cậu, nếu không có tin tức, có thể là tin tức tốt nhất.
Nói tóm lại, cứ liên hệ với cảnh sát địa phương trước, lập hồ sơ đăng ký, nhỡ đâu có được manh mối thì sao?
Ôm hi vọng như vậy, Sở Hà lấy điện thoại gọi cho cục cảnh sát, sau khi cục cảnh sát nghe xong, đem một chút đặc điểm và tư liệu cơ bản của Sở Tiểu Bảo đăng ký trong hồ sơ, chỉ có thể chờ đợi.
Ngay lúc đoàn xe ô tô đi về phía trung tâm thành phố, Sở Hà đột nhiên nhận được điện thoại của cục cảnh sát.
“Xin chào, xin hỏi cô là cô Sở sao? Tôi ở cục cảnh sát khu vực Nhạn Hồ, lúc trước cục cảnh sát có nhận điện thoại cô báo án, người báo án nói con của mình thất lạc, cung cấp họ tên là Sở Tiểu Bảo, có phải không?”
“Vâng!”
Sở Hà nghe vậy, bắt đầu có chút kích động, cô ấy nắm chặt di động, hỏi, “Xin hỏi, bên của anh có tin tức gì sao?”
“A… Là như vầy… Tên này ở chỗ tôi không tra ra được tư liệu gì. Nhưng mà tôi vào network tra xét, lúc trước cục công an cũng nhận được báo án, nói có một đứa bé đi lạc, giao cho cục công an tìm người nhà của đứa bé. Nhưng mà mười phút trước, người nhà gọi điện thoại đến nói muốn kết án, nghe nói, đứa bé đã tìm được người thân rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Sở Hà cứng đờ, mày nhíu chặt lại, “Anh cảnh sát, anh chắc chắn không?”
“Ừm, tôi chắc chắn.”
Làm sao có thể?
Sở Hà có chút đứng không vững, trong lúc này, có rất nhiều hoài nghi ở trong lòng.
Cô ấy cắn chặt răng, khó khăn nói ra một câu, “Có phải là giả mạo hay không?”
Cô ấy từng xem tin tức, có một số người giả mạo người thân của đứa bé, để đưa đứa bé đi, lúc trước Hải thị ầm ĩ một trận, vì mấy nhân viên cảnh sát ở cục công an lơ là sơ suất, đứa bé bị một người xa lạ mang đi, sau đó lừa bán đến vùng núi xa xôi.
Sau đó phát hiện ra đúng lúc, còn thông qua camera giám sát ở cục cảnh sát, bắt giữ được mấy người đó.
Cảnh sát lập tức nói, “Không có khả năng. Trên hồ sơ kết án viết, đứa bé và người thân cùng xét nghiệm DNA, chứng thực quan hệ ruột thịt, lúc này mới kết án!”
Mặt Sở Hà đột nhiên trở nên khó coi.
“Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng trùng tên, dù sao cô chỉ cung cấp tên và một ít tư liệu, cũng không có cung cấp manh mối khác. Bây giờ cô có tiện đến cục cảnh sát không? Thu thập DNA một chút, sau đó kiểm tra tường tận. Có lẽ cũng trùng khớp không biết chừng. Nhưng mà xin cô yên tâm, bên kết án đó nói, DNA của đứa bé và cha trùng khớp nhau, chưa có chắc chắn quan hệ huyết thống, chúng tôi sẽ không tùy tiện kết án.”
Vẻ mặt Sở Hà phức tạp tắt điện thoại, trong lúc này, giống như có vô số thứ mơ hồ nhảy điên cuồng lên mi tâm, đầu đau như muốn nứt ra.
Cô ấy xoa mi tâm, trán lại chẳng biết chảy ra mồ hôi lạnh lúc nào.
Mạnh Tinh Tuyết thấy vẻ mặt cô ấy khó coi, lo lắng đi lên phía trước, vô cùng lo lắng hỏi, “Sở Hà, phía Tiểu Bảo có tin tức gì sao?”
Sở Hà xoay người, dùng ánh mắt phức tạp yên lặng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lập tức thở dài, “Có tin tức rồi. Nhưng mà còn phải đi đến cục cảnh sát xác nhận một phen mới được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc