Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1384

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trên xe, Sở Tiểu Bảo buồn bực không vui ngồi trong lòng bác Phúc, bĩu môi lảm nhảm, “Bác, chú đó đối với bác rất hung dữ, bác không chán ghét chú ấy sao?”
“Tính tình ông chủ tuy có chút quái gở, nhưng mà đối với bác rất tốt, quan tâm của cậu ấy, tuy không lộ ra rõ ràng, nhưng mà có đôi khi, khi rảnh rỗi người ta sẽ lộ ra bộ dạng dịu dàng.”
Những lời bác Phúc nói, thằng nhóc đó không hiểu, vẻ mặt nghi ngờ nghiêng đầu, đôi mắt đen tuyền chớp chớp với ông ta, không hiểu ngôn ngữ của người lớn.
Trong cảm nhận của thằng nhóc đó, bác Phúc là người cực kỳ ôn nhu, đối với cậu lại tốt, lại quan tâm, so với chú có bộ dạng đẹp trai, tuy khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà tâm địa rất đen tối!
Hóa ra, người xấu không phải là người có bộ dạng xấu xí!
Cũng giống như cái chú đó vậy, tuy bộ dạng đẹp, nhưng mà thực chất là hung thần ác sát, giống như Ma vương vậy!
Trong cảm nhận ngây thơ của Sở Tiểu Bảo, hình tượng của Cố Cảnh Liên dĩ nhiên là đã được chứng thực - - Ma vương.
Nếu bác Phúc biết giờ phút này thằng nhóc đó lại yên lặng oán thầm cái gì, chắc là phải dở khóc dở cười, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười rồi!

Tối hôm qua, Mạnh Tinh Tuyết quyết định theo Mộ Yến Thừa cùng về thủ đô, mà Sở Hà, tất nhiên là cũng muốn đi theo, chiếm được manh mối trân quý, tất nhiên là muốn tự mình đi thủ đô, tìm Tiểu Bảo.
Vì thế, ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn, dù sao đối với Mạnh Tinh Tuyết mà nói, cũng không có nhiều thứ có ích, chỉ mang một số vật phẩm tùy thân và những thứ dùng trong sinh hoạt, những thứ còn lại về đến thủ đô, đều có thể mua một lần nữa.
Hiện giờ thời gian quan trọng hơn, những vật ngoài thân này không cần suy nghĩ quá nhiều!
Mạnh Tinh Tuyết và Mộ Yến Thừa ngồi một chiếc xe.
Mà Sở Hà lại ngồi một chiếc xe khác, hai ngày hai đêm cô ấy không chợp mắt, cực kỳ mệt mỏi, vì thế vừa mới lên xe, đi chưa được bao lâu, cô ấy liền dựa vào ghế, ngủ thi*p đi.
Mạnh Tinh Tuyết thì sao?
Cũng cực kỳ mệt mỏi.
Hai ba ngày liên tiếp lo lắng đề phòng, cho dù cô nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chưa từng ngủ ngon, dù sao trong lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng Sở Tiểu Bảo mất tích, bởi vậy không ngủ yên ổn.
Vì thế, sau khi lên xe, cô dựa vào vai Mộ Yến Thừa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, liền ngủ thi*p đi.
Mộ Yến Thừa cảm thấy bả vai hơi nặng, nghiêng đầu nhìn cô một cái, cúi đầu xuống nhìn, nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, không biết có phải vì cô quá gầy hay không, cái bụng vẫn còn bằng phẳng, không có bất luận dấu hiệu hơi nhô lên nào.
Chắc là quá gầy!
Anh ta nhớ rõ, lúc chị anh ta mang thai, ba tháng, bụng đã hơi nhô lên, mà Tinh Tuyết thì sao?
Căn bản nhìn không ra dấu hiệu mang thai.
Anh ta liếc nhìn một cái, thấy cô ngủ an tĩnh, cúi mắt, ma xui quỷ khiến vươn bàn tay to ra, lòng bàn tay ấm áp, lập tức nhẹ nhàng dán lên bụng cô, động tác của anh ta cực kỳ dịu dàng, giống như sợ động tác quá mạnh, kinh động đến sinh mệnh nhỏ đang ngủ say trong bụng!
Ngăn cách cái bụng, tựa hồ cũng không cảm nhận được bất luận dấu hiệu của sinh mệnh!
Mang thai hơn ba tháng, hẳn là thai phải đạp rồi chứ?
Anh ta thường xuyên nhìn thấy một số người đàn ông kích động vì trở thành cha, kích động dán tai lên bụng nghe thai đạp, anh ta cảm thấy bộ dạng đó, cực kỳ buồn cười!
Nhưng mà hiện giờ, vậy mà anh ta muốn nhanh chóng cúi người xuống, vụng trộm nghe một chút, có phải sinh mệnh nhỏ đang đạp hay không.
Chắc là rất buồn cười?
Nhưng mà, một sinh mệnh sinh ra, đúng là có thể làm thay đổi rất lớn tâm tính của một người đàn ông.
Mới đầu, biết được sinh mệnh nhỏ sinh ra, anh ta có chút lúng túng, thậm chí có chút hoài nghi.
Phải biết rằng, biện pháp tránh thai của anh ta luôn rất tốt, anh ta rất ít khi để Mạnh Tinh Tuyết uống thuốc, ở bên ngoài, cũng không phải chưa từng có phụ nữ, nhưng mà sau khi mây mưa, anh ta đều giục phụ nữ uống thuốc, dù sao, người phụ nữ muốn mang thai con của anh ta, giống như một con sông lớn, anh ta tất nhiên sẽ không bỏ qua bất luận một con cá lọt lướt nào.
Nhưng về chuyện của Mạnh Tinh Tuyết, anh ta chủ động nhiều, giống như tự giác làm tốt biện pháp, có đôi khi, thật sự kìm lòng không nổi, không có chuẩn bị trước, sẽ để cho cô ấy bổ sung sau.
Nhưng mà rất là ít.
Dù sao anh ta cũng biết, phụ nữ uống thuốc này, sẽ có hại với thân thể.
Khi biết được anh ta và cô ấy có đứa bé, trước tiên, lại có chút khó có thể tiếp nhận.
Anh ta còn chưa chuẩn bị tốt để làm một người cha.
Người đàn ông hai mươi mấy tuổi, vẫn còn muốn chơi đùa, nhất là hiện giờ đang trong thời kì nguy cấp, Mộ thị xuất hiện khủng hoảng không nhỏ, anh ta lại càng sản sinh ra tâm tư bài xích.
Nhưng mà dần dần, mãi đến khi Mạnh Tinh Tuyết rời đi, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra đối với cô ấy, đã sinh ra nhiều chân tình không nên như vậy.
Đối với sinh mệnh nhỏ cô ấy đang mang, lại mơ hồ chờ mong.
Vậy mà cũng làm ra chuyện trước kia anh ta cho là ngu xuẩn.
Ví dụ như…
Mộ Yến Thừa cẩn thận nâng đầu cô ấy, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng dán tai vào bụng cô ấy, nhưng mà lắng nghe một lúc lâu, cũng không nghe được âm thanh đặc biệt nào khác.
Ba tháng, cái thai nên đạp rồi chứ nhỉ?
Mộ Yến Thừa nhíu mày, lẩm bẩm vài câu trong lòng, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhàn nhạt của Mạnh Tinh Tuyết.
“…!”
Cô ấy tỉnh dậy rồi?
Mộ Yến Thừa nghĩ đến hành vi ngu ngốc anh ta vừa mới làm, hoàn toàn bị cô ấy nhìn thấy hết, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khó tránh khỏi đứng ngồi không yên.
Cô ấy tỉnh từ lúc nào?
Không phải ngủ thi*p đi rồi sao?
Vậy…
Việc anh ta vừa làm, cô ấy nhìn thấy rồi hả?
Mộ Yến Thừa cắn môi.
Mạnh Tinh Tuyết hỏi anh ta, “Anh làm gì thế?”
“Khụ…” Mộ Yến Thừa nhíu mày, ra vẻ bình tĩnh nói, “Nhặt đồ…”
“Nhặt đồ, vì sao lỗ tai lại dán lên bụng của em?” Mạnh Tinh Tuyết cười hỏi.
Mộ Yến Thừa lại càng không biết nói cái gì rồi.
Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên nói, “Bây giờ còn sớm, nghe không được thai đạp đâu.”
“Anh…”
Mộ Yến Thừa không che giấu được, xấu hổ hắng giọng một cái, đôi má lại hồng mất tự nhiên.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vẻ mặt Mộ Yến Thừa ngớ ra một phen, cầm lấy di động, thấy trên màn hình hiện lên một dãy số, số điện thoại không lưu tên, nhưng mà nhìn số, Mộ Yến Thừa liền biết, là số của Tống Ân Nhã.
Anh ta không đặc biệt lưu lại.
Mộ Yến Thừa trợn mắt nhìn số điện thoại đến ngẩn người, chần chừ một lúc lâu, anh ta đột nhiên tắt điện thoại.
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết cổ quái, hỏi, “Sao anh không nghe máy?”
“A… Không phải là số điện thoại quan trọng gì.”
“Là Tống Ân Nhã gọi đến sao?” Mạnh Tinh Tuyết hỏi.
Vẻ mặt Mộ Yến Thừa cứng ngắc lần hai, chưa kịp giải thích, chuông di động lại vang lên lần hai, Tống Ân Nhã bám riết không tha gọi tới, tiếng chuông dồn dập, từng tiếng một thúc giục anh ta!
Anh ta nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc