Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1383

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bác Phúc đành phải mờ mịt giải thích, “Ý của cục trưởng Phó, tôi cũng không hiểu rõ ràng lắm, chỉ nói có một số việc cần cậu tự mình nghiệm chứng một phen, tôi hoài nghi, kết quả kiểm tra DNA, chắc là có liên quan đến cậu.”
“Liên quan đến tôi?”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt dần dần lạnh lẽo.
“Có quan hệ gì với tôi?”
Bác Phúc nâng mắt nhìn anh ta một cái, cẩn thận nói, “Có quan hệ cha con.”
“…”
Cố Cảnh Liên biến sắc, trái lại giống như nghe được truyện cười, lạnh lùng thốt lên, “Ông đùa tôi sao.”
“Ông chủ, tôi không dám ạ! Tôi ăn tim gấu mật hổ, cũng tuyệt đối không lấy chuyện này ra nói đùa!” Bác Phúc cẩn thận nói, một bộ khóc tang, trên mặt ấm ức không hết.
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, “Không có khả năng, thằng quỷ nhỏ đó, sao có thể là con của Cố Cảnh Liên tôi được. Lá gan nhỏ như vậy, còn ngu ngốc như thế, con trai của Cố Cảnh Liên tôi, tuyệt đối không ngốc như vậy.”
Trong lòng bác Phúc yên lặng nghĩ, lời này của ông chủ có phải nói quá sớm rồi không.
Nhỡ đâu sau này bị mất mặt thì làm sao bây giờ?
Trong phòng đột nhiên phát ra một chút động tĩnh, bác Phúc chẳng quan tâm vẻ mặt Cố Cảnh Liên, vội vàng đẩy cửa đi vào phòng, thấy Sở Tiểu Bảo đang nằm úp sấp trên giường, đôi chân trắng noãn cong lên, tựa hồ cảm thấy rất thích thú!
Mới vừa rồi xảy ra những động tĩnh này, là vì động tác của cậu có chút lớn, không cẩn thận làm rơi mấy quyển truyện xuống đất.
Lúc bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo tới, Sở Tiểu Bảo đang đọc dở quyển truyện, đọc đến đoạn cảm động, lại bị cắt ngang, ấm ức không chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà lúc bác Phúc ôm cậu tới, thằng nhóc đó vừa nâng mắt nhìn Cố Cảnh Liên lạnh lùng tựa vào cửa, hai tay ôm cánh tay, nhất là khi thằng nhóc tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Cố Cảnh Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mưa gió sắp tới, lập tức hoàn toàn tan vỡ, nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng gào khóc, sợ tới mức khóc rống lên.
“Oa oa…”
Tâm tình Cố Cảnh Liên vốn không tốt, không hiểu ra sao cậu lại khóc, trên mặt nhất thời đầy tối tăm, như vậy, vẻ mặt càng có vẻ lạnh lùng khủng pố.
Sở Tiểu Bảo sợ hãi nổi da gà, cậu cầm chặt ống tay áo bác Phúc, vì sợ hãi, rốt cuộc không quan tâm đến kiên cường nữa, lớn tiếng khóc lên.
“Cháu phải về nhà! Mẹ!”
Cậu khóc rất lợi hại, ôm chặt lấy bác Phúc, nước mắt không ngừng rơi xuống má.
“Mẹ… Cháu muốn mẹ!”
Cố Cảnh Liên vì tiếng khóc của cậu mà đầu đau đớn muốn nứt ra, tức giận quát một tiếng, “Không cho phép khóc!”
Tiếng quát hung dữ này, làm Sở Tiểu Bảo càng sợ hơn, hai tay vung loạn, rõ ràng là muốn cách xa Cố Cảnh Liên một chút, giống như tìm kiếm người che chở, trông mong nhìn bác Phúc, nước mắt lưng tròng, làm cho người ta đau lòng.
“Hu hu… Cháu phải về nhà! Cháu không cần chú này…”
“Tiểu Bảo, đừng khóc, có được không? Ngoan một chút, bác mang cháu đi tìm mẹ.”
Bác Phúc lập tức dỗ dành an ủi tiếp, “Bác ôm, có được không?”
“Cháu không cần chú ấy, cháu không cần chú ấy đâu, chú này thật hung dữ, chú ấy nhất định sẽ ăn thịt cháu…”
Sở Tiểu Bảo không dễ dàng gì mới được bác Phúc dỗ ngừng rơi nước mắt, khóc thút thít vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhiều nếp nhăn như cũ, thút tha thút thít nói, “Chú ấy cực kỳ đáng sợ, giống như Ma vương vậy.”
“Cho dù chú ấy không ăn thịt cháu, cũng sẽ vặn gãy cổ của cháu, ném cho chó ăn… Hu hu hu… Tiểu Bảo không muốn ૮ɦếƭ…”
Cậu ૮ɦếƭ cũng không xong, những lời Cố Cảnh Liên uy hiếp tối qua, trong đầu cậu vẫn còn nhớ rõ.
Bác Phúc lừa gạt bất đắc dĩ, “Chú ấy không phải là thú dữ.”
Cố Cảnh Liên không chịu đựng nổi, nhẫn nại của anh ta đã đến cực hạn, phái người lái xe lại đây, lập tức nói với bác Phúc, “Nhanh chóng đưa thằng nhóc này đến cục cảnh sát đi!”
Nói xong, anh ta tâm phiền ý loạn đi vào thư phòng, đóng mạnh cửa lại, tiếng vang rung trời, bác Phúc hồi hộp nhún vai.
Bác Phúc đành phải một mình đưa Sở Tiểu Bảo đến cục cảnh sát.
Xe chậm rãi đi vào cục cảnh sát, bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo xuống xe, đi vào cục cảnh sát, cục trưởng đã đợi ông ta từ lâu, thấy Cố Cảnh Liên không đi cùng, có chút bất ngờ.
“Tổng giám đốc Cố đâu?”
“Tổng giám đốc Cố bận rộn nhiều việc, cục trưởng Phó, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.”
Cục trưởng Phó nhíu mày, thở dài một tiếng, “Là như vầy, chúng tôi đem kết quả DNA của Tiểu Bảo so sánh với kho gen, trái lại hoàn toàn trùng khớp với tổng giám đốc Cố. Nói cách khác… Đứa nhỏ này, có khả năng là có quan hệ huyết thống với tổng giám đốc Cố.”
“Có khả năng sao?”
“Cũng không loại trừ khả năng hệ thống xảy ra sai lầm. Cho nên tôi muốn mời tổng giám đốc Cố tới, xem cậu ấy có đồng ý phối hợp hay không, tiến hành giám định DNA với Tiểu Bảo, như vậy, kết quả nhận được có thể chính xác hơn!”
Bác Phúc cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Tiểu Bảo run rẩy làm tổ trong ***, ông ta nhíu mày, đột nhiên ‘A’ một tiếng, tựa hồ có chút băn khoăn.
Giống như trải qua đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, ông ta đột nhiên cẩn thận hỏi, “Tổng giám đốc Cố… Chưa có tới, nhưng mà giám định DNA, dùng tóc của cậu ấy cũng được chứ?”
Buổi sáng hôm nay lúc dọn dẹp phòng, ông ta cố ý lưu ý dưới gối một phen, ở trên giường Cố Cảnh Liên, hao phí rất nhiều thời gian mới tìm được một sợi tóc cực kỳ ngắn, vì thế nhặt lấy.
Không vì nguyên nhân nào khác.
Mà vì bộ dạng Sở Tiểu Bảo và Cố Cảnh Liên thật sự quá giống.
Trên thế giới này, căn bản không có hai chiếc lá giống nhau như đúc, càng không có lý do bộ dạng của hai người giống nhau như vậy.
Không thân không quen, chẳng những ngũ quan tương tự, thần thái giữa lông mày trong lúc vô tình biểu lộ, càng giống năm phần.
Ông ta đặc biệt lưu ý.
Vừa lúc buổi sáng cục trưởng Phó gọi điện thoại đến, nói cho ông ta kết quả này, bác Phúc lại càng thấy kỳ lạ, càng lúc càng hoài nghi Sở Tiểu Bảo và Cố Cảnh Liên có phải thật sự tồn tại quan hệ huyết thống hay không.
Không phải là, con riêng bên ngoài của ông chủ đấy chứ?
Vì thế, bác Phúc cẩn thận lấy một chiếc khăn tay bọc rất tỉ mỉ từ trong ***g *** ra, mở khăn tay ra, một sợi tóc được cẩn thận bọc ở giữa, cục trưởng Phó hỏi, “Sợi tóc này chắc chắn là của tổng giám đốc Cố sao? Nếu như sai, sẽ ảnh hưởng đến kết quả!”
“Sẽ không sai! Kế tiếp, làm phiền cục trưởng Phó kiểm tra một phen rồi!”
Cục trưởng Phó gật gật đầu, “Việc nhỏ, buổi chiều có thể nhận được kết quả rồi!”
“Vậy…” Bác Phúc lập tức lại hỏi, “Mẹ của đứa bé tìm được không?”
“Chưa…”
“Chưa sao?”
Cục trưởng Phó gật gật đầu, “Chưa tìm được gen thích hợp trong kho, tóm lại, cần xem xét một thời gian, buổi chiều có kết quả, tôi lại gọi ông.”
Bác Phúc gật gật đầu, thừa dịp cục trưởng Phó xét nghiệm sợi tóc của Cố Cảnh Liên, ông ta liền dẫn Sở Tiểu Bảo đi chơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc