Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1382

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thân là vị hôn thê của Mộ Yến Thừa, mợ chủ tương lai danh chính ngôn thuận của nhà họ Mộ, người phụ nữ tên Tống Ân Nhã này, có lý do gì, mặc kệ cô ta trốn ở một chỗ xa lạ, lén lút sinh ra đứa bé của cô ta và Mộ Yến Thừa?
Đứa nhỏ này, là uy hiếp lớn nhất, đối với địa vị của Tống Ân Nhã!
Tống Ân Nhã không có bất luận lý do gì, mặc kệ không quan tâm.
Bởi vậy, thuê người giết cô ta, là hành động không thể chối từ.
Tống Ân Nhã muốn giết đứa bé trong bụng cô ta, đây là sinh mệnh chưa ra đời, vậy mà còn muốn ***!
Người phụ nữ tàn nhẫn như vậy!
Thủ đoạn độc ác như vậy!
Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng cười nói, “Được lắm!”
Người phụ nữ này, lòng dạ như vậy, tâm kế cũng khó lường như vậy, làm cô ta không rét mà run!
Nhưng mà cùng lúc đó, có một loại sức mạnh ở trong lòng cô ta, thức tỉnh!
Nếu người phụ nữ tên Tống Ân Nhã này, dùng thủ đoạn như vậy, tuyên chiến với cô ta, cô ta còn lý do gì, lùi bước vào trong góc, tham sống sợ ૮ɦếƭ?
Muốn nhổ cỏ tận gốc, sau đó ςướק đi Mộ Yến Thừa bên người cô ta sao?
Nằm mơ đi!
Mạnh Tinh Tuyết quyết định, bất kể như thế nào, cô nhất định phải tranh đấu với Tống Ân Nhã đến cùng!
Đem những thứ vốn thuộc về cô, cho dù không thuộc cô, đều phải đoạt lại trong tay!
Nghĩ như vậy, Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng bật cười.
Mộ Yến Thừa thấy cô cười lạnh như vậy, còn tưởng rằng cô bị cái gì K**h th**h, vừa định đi qua, Mạnh Tinh Tuyết đẩy mạnh anh ta ra, nhìn La Thăng và La Hạo, hung dữ ép hỏi, “Vậy đứa bé đó bây giờ đang ở đâu?”
“Bà cô của tôi ơi, chúng tôi thật sự không biết mà! Cầm tiền, chúng tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, phủi tay rời đi rồi! Đứa bé đó, chúng tôi đâu có tâm tư đi quản nữa?”
“Cho nên, các người để đứa bé ở đó sao?”
“…” La Thanh không dám nói tiếp nữa.
“Các người mang đứa bé đi đâu rồi hả?”
Sở Hà thấy bọn họ không nói, nhấc chân đạp mạnh vào vai La Hạo, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, hình như là tiếng xương vai bị lệch, La Hạo ôm vai ngã trên mặt đất.
Cô ấy tiến lên một bước, xách áo hắn ta lên, lạnh lùng nói, “Không thành thật khai báo, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa! Nói!”
“Vứt trong một kho hàng cạnh thủ đô!”
La Hạo đau đớn kêu như heo bị chọc tiết, đôi môi run rẩy nói, “Giao dịch ở kho hàng ngoài ngoại ô, trước đây là khu công nghiệp nổi tiếng, sau đó bỏ hoang, tọa độ cụ thể, tôi thật sự… Thật sự không nhớ rõ lắm! Chỉ nhớ rõ bên đó có rất nhiều nhà xưởng bỏ hoang, lúc ấy đứa bé bị một người để lại ở trong kho hàng, sau đó, sau đó chúng tôi rời đi… Bà cô tha mạng, tha mạng…”
“Mẹ kiếp!” Sở Hà chửi bậy một câu, hận không thể băm thây hai người đàn ông này ra thành vạn đoạn!
“Vùng ngoại ô của thủ đô, hình như tôi biết nơi này, trước đây là một khu công nghiệp, sau này chính phủ cải cách, muốn cải tạo thành công viên sinh thái. Nhưng mà đất ở đó ô nhiễm quá nghiêm trọng, công trình bị gác lại, thành một vùng hoang vu không có người ở.” Mộ Yến Thừa cau mày nghĩ một lát.
Mạnh Tinh Tuyết cầm chặt cổ tay anh ta, vội vàng nói, “Ngày mai chúng ta trở về thủ đô, việc cấp bách trước mắt, là phải nhanh chóng tìm được Sở Tiểu Bảo! Có lẽ, đứa bé ở chỗ này cũng không chừng!”
“Ừm… Em thì sao?” Mộ Yến Thừa đột nhiên hỏi.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua Sở Hà, lại nhìn Mộ Yến Thừa.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua Sở Hà, lại nhìn Mộ Yến Thừa, lập tức gật gật đầu, “Ừm! Em về thủ đô với anh!”
Mắt Mộ Yến Thừa sáng lên, “Thật sao? Em hồi tâm chuyển ý rồi hả?”
“Ừm.”
Mạnh Tinh Tuyết quyết định, đấu tranh chính diện với Tống Ân Nhã, Tống Ân Nhã ép sát khắp nơi, không để lại một chút đường sống, như vậy, cô cũng không cần thiết phải trốn tránh, thủ hạ lưu tình!
Mộ Yến Thừa, vốn là của cô!
Cô sẽ không yếu đuối nữa, cho dù không từ thủ đoạn, cũng phải đem thứ vốn thuộc về cô, đoạt lại!
Mạnh Tinh Tuyết nắm chặt tay, lập tức nói với Sở Hà, “Sở Hà, cho dù phải trả giá lớn thế nào, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo! Chị yên tâm!”
Sở Hà nói, “Chị đi cùng hai người.”
Mộ Yến Thừa nhìn thoáng qua Mạnh Tinh Tuyết, thấy cô ta không có phản đối, lập tức gật đầu, “Chúng ta lập tức thu dọn một phen, chuẩn bị về thủ đô.”
“Ừm.”

Từ sau buổi tối Cố Cảnh Liên hung dữ với Sở Tiểu Bảo, Sở Tiểu Bảo không thích dán anh ta nữa, cũng không vui vẻ kêu “Chú... chú...” nữa rồi.
Lúc sáng, Sở Tiểu Bảo đã tỉnh lại, liền một mình ở lại trong phòng, bác Phúc thích cậu, liền đặc biệt chăm sóc cậu, mua cho cậu mấy quyển truyện.
Mấy quyển truyện này là bác Phúc cố ý mua.
Bác Phúc phát hiện, đứa nhỏ này, tựa hồ cảm thấy thích thú với lĩnh vực hội họa, bất luận không an phận thế nào, một khi đưa sách cho cậu, cậu lập tức yên lặng.
Vì thế, trọn vẹn một buổi sáng, Sở Tiểu Bảo làm tổ trong phòng, lẳng lặng lật truyện tranh.
Đến giờ ăn cơm trưa, cục cảnh sát gọi điện thoại đến, đầu bên kia, cục trưởng Phó cầm báo cáo xét nghiệm DNA, so sánh DNA trong kho dữ liệu, cầm ống nghe, trong đầu đều là một mảnh mờ mịt.
Ông ta không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề, “DNA của Sở Tiểu Bảo đã có kết quả, ông xem, khi nào thì ông mang Sở Tiểu Bảo đến cục cảnh sát một chuyến, lý giải một phen.”
“Tìm được người thân của đứa bé rồi sao?”
“Ừm… Nhưng mà tôi có chút hoài nghi với tính chân thật của kết quả này, có lẽ có khả năng hệ thống xảy ra sai lầm cũng không biết chừng. Cho nên… Ông thuận tiện nói cho tổng giám đốc Cố, để cậu ấy và Sở Tiểu Bảo tự mình tới cục cảnh sát một chuyến được không? Có chút tình huống cần cậu ấy ra mặt mới được.”
Bác Phúc nhíu mày, gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Tôi biết rồi.”
Cố Cảnh Liên vừa mới trở lại biệt thự nhà họ Cố, bác Phúc nhanh chóng ra đón, đem chuyện này nói với anh ta một phen.
“Vì sao lại muốn cháu đi?”
“Cục trưởng nói như vậy! Tổng giám đốc Cố, buổi chiều cậu có sắp xếp gì không?”
“Không có.”
Cố Cảnh Liên lạnh nhạt nói, “Tôi với đứa bé đó không có bất luận kiên nhẫn gì, ông đưa đứa bé đến cục cảnh sát là được rồi.”
Dứt lời, anh ta vòng qua bác Phúc, đi vào thư phòng.
Bác Phúc đột nhiên cẩn thận theo đuôi, lo lắng nói, “Tổng giám đốc Cố… Tôi hoài nghi, cục trưởng sở dĩ bảo cậu tự mình đến đó, không phải ý tứ gì khác, mà là, cậu không đi… Không được.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái, ánh mắt vô cùng kỳ lạ, sâu xa hỏi lại, “Lời này của ông là có ý gì?”
Bác Phúc ấp úng, tựa hồ có chút băn khoăn, “Tôi… Tôi cũng không nói rõ ràng được, bởi vì có chuyện, tôi cũng không thể chắc chắn. Tóm lại, ông chủ, chuyện này cậu nên đi đi, tự mình nghiệm chứng một phen, cũng không có bất luận cái gì không ổn!”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, “Có gì không thể nói rõ? Nghe những lời ông nói, rõ ràng cho thấy có nghi ngờ gì đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc