Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1380

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đơn hàng xử Mạnh Tinh Tuyết này là đơn hàng có giá cao nhất mà bọn họ từng tiếp nhận.
Lấy được tiền từ Tống Ân Nhã, bọn hắn liền trở về Ích Sơn, một mực hứa sẽ tìm cách, nhưng vừa về Ích Sơn, bọn hắn đã chui vào sòng bạc, mới hai ngày đã tiêu xài phân nửa số tiền.
Người của Mộ Yến Thừa tìm được xe, sau khi tra rõ liền tìm tới sòng bạc.
Sòng bạc thông thường đều nằm dưới đất, đủ kiểu người đến chơi, nhưng số người quay lại không nhiều lắm. Ở thành phố, mỗi trận chơi mấy ngàn mấy vạn là chuyện thường, nhưng số tiền này đối với người ở Ích Sơn thì quả thật là một con số quá lớn.
Lúc này, không khí ở sòng bạc vô cùng náo nhiệt.
Lúc tìm thấy La Thành và La Hạo, bọn hắn đang chơi vô cùng vui vẻ, còn thấy La Hạo cà lơ phất phơ cắn một ***, trong cầm mấy lá poker, sương khói lượn lờ, hắn ta híp mắt, La Thanh đứng ở sau lưng H**g phấn nhìn.
Bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai hắn ta.
La Thanh tức giận phất tay: "Đừng làm phiền, chúng tôi đang bận!"
"Anh là La Thanh sao?"
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói đàn ông khiến người ta rét lạnh.
La Thanh kinh ngạc quay đầu, thấy mấy người đàn ông mặc tây trang đen, thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, người đứng đầu dùng ánh mắt sắc bén như dao cắt nhìn hắn ta.
"Các người... Các người là ai?" La Thanh sững sờ hỏi.
"Không cần biết chúng tôi là ai, anh có phải La Thanh?"
La Thanh bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, toàn thân run rẩy, đại khái là mơ hồ đoán được những người này rốt cuộc là có thân phận gì, liền chột dạ lui về sau một bước, hắn ta cũng là người nhạy bén, biết bọn họ tìm mình và La Hạo, lập tức xoay người bỏ chạy!
"Đuổi theo!"
La Thanh co cẳng chạy đến ngoài cửa, mở khoá xe, nhìn mấy người mặc đồ đen phía sau, tưởng rằng đã chạy thoát.
Nhưng mà ai ngờ, hắn ta bị người ta gài bẫy trước rồi.
Cũng không xem những người này là do ai phái tới.
Phần lớn đều xuất thân là binh lính, đã tính rõ ràng, chắc chắn biết hắn ta sẽ không an phận, muốn bỏ trốn, động tay động chân với cái xe trước, bốn bánh xe đều đã bị phá hỏng, lúc đạp chân ga, xe trượt mạnh một cái, lốp xe bị hỏng suýt nữa khiến hắn ta ngã ngửa.
La Thanh đổ mồ hôi lạnh đỡ lấy tay lái, biết rõ mình chạy không thoát, nhưng không bước xuống khỏi xe.
Người đàn ông mặc tây trang đen bước đến nắm lấy cửa xe kéo ra, vậy mà đã bị khoá lại.
La Thanh đắc ý, ai ngờ người kia không biết lấy sức ở đâu ra, kéo đến nỗi khoá kéo cũng bị hỏng.
"Cút xuống! Thành thật một chút đi!"
La Thanh chảy mồ hôi, tận mắt thấy sức lực bọn họ nên không dám đùa giỡn nữa, biết mình và La Hạo bị theo dõi, vì thế ngoan ngoãn đi xuống xe, hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, động tác này thật quen thuộc, thì ra là người quen ở sở cảnh sát!
Hắn ta còn tưởng rằng những người này là do Tống Ân Nhã phái tới, lập tức nói: "Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Tôi không nên ςướק khoản tiền kia! Tiền của cô Tống nhất định tôi sẽ trả! Mười vạn, một xu cũng sẽ không thiếu! Đừng đưa tôi vào tù, van xin các người!"
"Nói linh tinh cái gì đấy!"
Người đàn ông đạp mạnh một cái, La Thanh lập tức im miệng.
Sau đó La Hạo cũng bị lôi ra ngoài.
Hắn ta vừa mới thắng bạc, vốn là đang đắc ý, nhưng tiền cầm trên tay còn chưa kịp đếm đã bị lôi ra ngoài, mãi đến khi hai tay hắn bị trói lại cũng vẫn mơ hồ không hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Khi hắn ta ra đến cửa, nhìn thấy La Thanh ngồi xổm trên đất, lúc này mới hiểu ra.
Thì ra là như vậy!
Hắn ta cũng tưởng rằng Tống Ân Nhã sai người tới, cũng không thể tin được cô ta thật sự cho người đuổi theo, vì vậy hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, lúc bọn hắn nghĩ rằng bị đưa tới sở cảnh sát thẩm vấn thì một người đàn ông đến trước mặt bọn hắn, trầm giọng chất vấn: "Đứa bé ở đâu?"
"Đứa bé?"
La Thanh và La Hạo ngơ ngác nhìn nhau, lập tức nói: "Đứa bé không ở chỗ chúng tôi!... Các người rốt cuộc là ai phái tới? Là cô Tống phái tới à?"
"Cô Tống?"
Người đàn ông kia nhíu mày, lấy ra một bức ảnh trong túi áo, trên ảnh chụp là Sở Tiểu Bảo lúc bốn tuổi, La Thanh nhìn thật lâu, lúc này mới phản ứng lại, hiểu ra đứa bé người đàn ông nói tới là ai!
"Các người... Các người muốn tìm đứa bé này?" La Thanh lập tức nói tiếp: "Đứa bé này không ở chỗ chúng tôi!"
"Vậy đứa bé đâu?"
"Đứa bé..."
La Thanh không dám mở miệng.
La Hạo nói: "Đứa bé này thật sự không ở chỗ chúng tôi, không phải đã bỏ nó lại trong kho hàng sao, chúng tôi cầm tiền liền đi, không để ý đến đứa bé kia!"
Người đàn ông kia nhíu mày, rõ ràng cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy nói với đám người kia: "Cứ đưa hai người này về trước đi! Giao cho tổng giám đốc Mộ xử lý."
"Vâng ạ!"
...
La Hạo và La Thanh bị đưa về thành phố, cả đường đi mất hơn mười hai tiếng.
Trong phòng bệnh.
La Thanh và La Hạo bị đưa tới.
Sở Hà hai ngày hai đêm chưa hề chợp mắt, lúc này đã rất buồn ngủ, nhưng lại lo lắng cho Tiểu Bảo nên không dám nghỉ ngơi, mệt đến mức hai mắt đầy tơ máu.
"Tổng giám đốc Mộ, đã đưa người đến!"
La Thanh và La Hạo bị đưa đến phòng bệnh, sau lưng bị đạp một cú, hai người liền ngã trên mặt đất, vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị người đứng phía sau đạp một phát nữa, bọn hắn liền quỳ trên mặt đất, sợ hãi.
"Tổng giám đốc Mộ, bọn họ là người ngài muốn tìm, một là La Thanh, một là La Hạo."
Mộ Yến Thừa nhíu mày hỏi: "Đứa bé đâu?"
"Bọn hắn nói đứa bé không ở chỗ bọn hắn."
Sở Hà lập tức đứng lên, lảo đảo đi đến trước mặt bọn hắn, liếc mắt một cái, lập tức xoay người hỏi: "Tinh Tuyết, người đưa Tiểu Bảo đi ngày hôm đó có phải bọn hắn không?"
Mạnh Tinh Tuyết lập tức cẩn thận nhớ lại, cô có ấn tượng không nhỏ đối với hai người này, bởi vậy liếc mắt một cái liền nhận ra, vô cùng trịnh trọng nói: "Đúng vậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc