Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1378

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vốn là ủy khuất, nhưng bây giờ là khóc vì đau lòng.
Cố Cảnh Liên buồn bực trong lòng, nóng nảy đứng dậy, dứt khoát rút chân ra, rời khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Ngoài dự đoán, Sở Tiểu Bảo không có đuổi theo, mà càng khóc thương tâm hơn, ngã ngồi dưới đất, giống như là bị cả thế giới vứt bỏ, khóc vô cùng tuyệt vọng.
Cố Cảnh Liên ngủ trong phòng ngủ của khách.
Phòng cho khách nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ chính.
Anh ta thích phòng ngủ rộng rãi, có lẽ là do tính cách, anh ta không thích không gian quá nhỏ, cũng giống như dã tâm không thể khinh thường của anh ta.
Chuyện Sở Tiểu Bảo khóc làm anh ta tức đầy một bụng, anh ta vào phòng tắm, tắm nước lạnh, rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lại cảm thấy không ngủ được.
Tiếng khóc của Sở Tiểu Bảo cứ vang vọng không dứt bên tai anh ta.
Anh ta bị tiếng khóc của cậu tẩy não rồi.
Anh ta chưa từng nghĩ, trên đời lại có một đứa trẻ không e sợ anh ta, thích được ở bên cạnh anh ta như vậy.
Nhưng anh ta cũng không cho là bản thân mình có duyên với con nít.
Phần lớn trẻ em đều thích tương tác với người khác.
Nhưng sự yêu thích được tương tác với người khác đó, lại rất cách biệt với anh ta!
Không ngờ gặp phải tên tiểu quỷ này, cho dù vẻ mặt anh ta hung dữ, trợn mắt dữ tợn, vô lương tâm rống lên với cậu, nhưng cậu vẫn không hề sợ hãi!
Ngược lại những chuyện này, lại làm cho anh ta cảm thấy đau lòng.
Ỷ lại?
Vô duyên vô cớ, tại sao đứa bé này lại cứ ỷ lại vào anh ta?
Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra vô số hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Sở Tiểu Bảo, anh ta đột nhiên mở mắt ra, bên tai lại vang lên âm thanh non nớt của cậu: "Chú à, cháu rất sợ..."
"Cháu rất sợ..."
"Trừ mẹ cháu ra, chú chính là người đối xử tốt với cháu nhất..."
"Ngay cả chú mà cũng không cần cháu nữa sao..."
Thằng nhóc này, lại còn rất nhõng nhẽo.
Bây giờ nó còn khóc ư?
Không phải chỉ vì một câu nói vô lương tâm mà đau lòng đến bây giờ còn chưa chịu ngủ, vẫn còn ngồi ở trong phòng khóc rống lên chứ?
Trong đầu Cố Cảnh Liên hiện lên hình ảnh...
Hình ảnh Sở Tiểu Bảo run rẩy trùm chăn lại, chui rúc ở trong chăn, bởi vì sợ bóng tối, sợ đến nỗi thở cũng không dám thở, run lên bần bật.
Trẻ con, đều sợ bóng tối, sợ ma.
Lúc anh ta năm tuổi, cũng không cách nào chịu đựng được những chuyện này.
Mà lúc nãy anh ta nói những lời đó, đúng là rất tổn thương người khác.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, nhõng nhẽo cũng là đương nhiên, hơn nữa, mặc dù thích bám lấy anh ta, cũng chỉ là nhất thời mà thôi, anh ta là người lớn, có cần phải đi tính toán chi li với một đứa trẻ hay không?
Cố Cảnh Liên bắt đầu cảm thấy bối rối.
...
Nửa tiếng sau, anh ta xuất hiện trước cửa phòng ngủ chính, cảm thấy như mình bị trúng tà.
Cố Cảnh Liên mặc quần áo ngủ, đẩy cửa phòng ra, vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng, ví dụ như, tên tiểu quỷ này sẽ trốn trong chăn sợ hãi không dám ngủ...
Nhưng cánh cửa phòng vừa hé mở, tiếng cười sang sảng của trẻ em ngay lập tức vọng vào tai anh ta.
"Ha ha ha ha! Thật là buồn cười quá! Tiếp đi tiếp đi!"
Cố Cảnh Liên nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy bác Phúc ngồi trên giường, cầm quyển "mười vạn câu chuyện cười", còn Sở Tiểu Bảo thì nằm trong chăn, cười đến run rẩy hết cả người, khóe mắt hơi ươn ướt nước mắt, nhưng cũng không phải là nước mắt do đau lòng mà khóc, mà là do quá buồn cười nên chảy nước mắt.
Cố Cảnh Liên: "..."
Quái đản!
Lúc trước khi anh ta đi, tên tiểu quỷ này vẫn còn ngồi dưới đất gào khóc, bây giờ thì lại vui vẻ hơn bất kỳ người nào khác, xem ra những chuyện bi thương lúc nãy đã không còn sót lại chút nào nữa rồi!
Trẻ con thường dễ quên, tính cách đúng là thất thường.
Bác Phúc nghe ngoài cửa có tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy anh ta thì nhanh chóng đứng lên, tươi cười rạng rỡ: "Ông chủ! Sao cậu còn chưa ngủ?"
Chưa ngủ?
Còn không phải là tại nghĩ đến tên tiểu quỷ này xem có sợ tới mức ngủ không được hay sao?
Sở Tiểu Bảo cũng nhìn thấy anh ta, lườm một cái, sau đó bày ra vẻ mặt tức giận ôm cánh tay, xoay mặt qua một bên, giống như đang giận anh ta.
"Hừ!"
Cậu tức giận, tức giận vì anh ta, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tức giận anh ta sao?
Cơn tức giận của Cố Cảnh Liên vốn dĩ đã tiêu tan bây giờ lại "vọt lên" một lần nữa!
Chú ấy còn mặt mũi mà tức giận mình sao?
Sở Tiểu Bảo hầm hừ hỏi: "Sao chú lại quay lại?"
"..."
"Chú còn mặt mũi tới tìm cháu sao?" Sở Tiểu Bảo phẫn nộ nói: "Chú muốn cầu xin cháu tha thứ cho chú chứ gì? Hừ! Đồ xấu xa, đáng ghét, cháu sẽ không tha thứ cho chú!"
Cố Cảnh Liên tức giận đến nỗi gương mặt trở nên dữ tợn, trợn mắt nhìn cậu, lại còn không kịp tới lượt anh ta "biện hộ" cho bản thân, Sở Tiểu Bảo liền làm mặt quỷ với anh ta: "Người xấu, chú đi đi, cháu mới không thèm nhìn thấy chú!"
"..."
Sắc mặt Cố Cảnh Liên liền muốn bao nhiêu âm trầm là có bấy nhiêu âm trầm.
Anh ta có một loại kích động muốn đá cậu ra ngoài.
Bác Phúc nghe xong, nhanh chóng tốt bụng hòa giải, dỗ dành Sở Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, cháu không được nói với chú ấy như vậy! Chú ấy đang lo lắng cho cháu, quan tâm đến cháu, cho nên mới qua đây tìm cháu!"
"Cháu mới không cần chú ấy lo lắng!" Sở Tiểu Bảo quật cường nói: "Chú ấy là đồ đáng ghét, chú ấy chán ghét cháu, làm sao có thể quan tâm tới cháu được?"
"Tiểu Bảo, đứa bé ngoan sẽ không thù ghét người khác! Chắc chắn là chú ấy lo lắng cho cháu tới nỗi không ngủ được, cho nên mới muốn gặp cháu!"
Bác Phúc tiếp tục hòa giải.
Cố Cảnh Liên tức giận: "Lão già này, muốn ૮ɦếƭ phải không?"
"Ông chủ..."
Bác Phúc nhanh chóng đi lại, tới gần lỗ tai anh ta, đau lòng nói: "Lúc nãy tôi vào phòng, nhìn thấy cậu bé thương tâm mà khóc, khóc tới long trời lở đất! Tôi không dễ gì mới dỗ nó nín khóc được, kể vài câu chuyện cười, nó mới chịu dừng khóc! Nếu cậu lại hung dữ với nó nữa, không chừng nó sẽ khóc tới sáng luôn."
"..." Cơn tức giận của Cố Cảnh Liên vẫn không thuyên giảm: "Thiếu dạy dỗ!"
"Ông chủ, cậu cũng không phải là không biết, trẻ con mà khóc lên, thật sự rất ồn ào! Nếu bây giờ nó mà lại khóc không chịu ngừng, chắc cả cái biệt thự nhà họ Cố này cũng gà chó không yên luôn đó!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc ông: "Bác đang trách tôi? Tôi làm nó khóc phải không?"
"Không dám! Tôi nào có trách ông chủ đâu!" Bác Phúc tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Ông chủ, cậu hà tất gì phải chấp nhất với một đứa bé? Huống chi, trẻ con mà, rất dễ khóc nhè, nhưng thằng bé này vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, ngây ngô lương thiện, cũng không phải là đứa bé phá phách, còn nhỏ tuổi như vậy đã không có cha, thật sự rất đáng thương! Nhà họ Cố nhiều lắm thì cũng chỉ cho nó ở nhờ có hai ngày thôi, chờ đến khi ở đồn cảnh sát có tin tức, sẽ nhanh chóng đưa nó về nhà. Ông chủ, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng so đo với một đứa con nít."
Sắc mặt Cố Cảnh Liên vẫn nhăn nhó như cũ.
"Cậu đã hét lên với nó có phải không?" Bác Phúc lại tận tình khuyên bảo một lần nữa: "Có thể nhận thấy, thằng bé rất thích cậu."
Cố Cảnh Liên hít một hơi thật sâu, không biết kiên nhẫn từ đâu ra, mà anh ta lại nghe theo lời bác Phúc nói, không so đo với một đứa con nít.
Vì vậy, anh ta đi đến bên cạnh giường, nghiêng người ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cậu.
"Chú sai rồi, đừng giận nữa, hửm?"
Anh ta hiếm khi kiên nhẫn, có thể chịu thua trước một đứa bé như vậy, biểu hiện này hoàn toàn không hợp với tính cách của anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc