Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1376

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Phó cục trưởng gặp khó khăn, liên tục kiên nhẫn dò hỏi, xem có phải cậu đã nhớ nhầm rồi hay không.
"Cháu..." Sở Tiểu Bảo gãi gãi đầu, lúc này cũng có chút hoài nghi bản thân mình.
Lúc trước cậu thuộc lòng số điện thoại di động của Sở Hà, nhưng rất ít khi gọi điện thoại cho cô ấy, bình thường toàn ở nhà xem ti vi, cũng không có chuyện gì quan trọng, Sở Hà cho cậu học thuộc số di động là để đề phòng thôi, chắc là do lâu rồi nên cậu không còn nhớ rõ, khó khăn đọc lại từng con số, vậy mà lại đọc sai.
Phó cục trưởng tra thông tin hộ khẩu cũng không tìm được một chút tin tức nào của Sở Hà.
Đó là đương nhiên.
Sở Hà bị mất tích đã bốn năm, người nhà cô ấy có thể xin gạch bỏ hộ khẩu.
Nhưng càng rắc rối hơn chính là, về thân phận của mình, Sở Hà không có chút ký ức nào, cô ấy cũng từng thử điều tra thân phận của mình, nhưng trên mạng không hề có thông tin của cô ấy.
Lúc trước cô ấy bị mất trí nhớ, cũng đã từng đến sở cảnh sát để tìm tư liệu, đối chiếu ADN, đối chiếu gương mặt, rồi còn tìm trong kho tư liệu thông tin chứng minh thư, nhưng cũng không tra được chút thông tin gì.
Không có một chút tin tức, chỉ tra được một vài thân phận đặc biệt.
Một là, có thể Sở Hà là Hoa Kiều về nước, không có quốc tịch ở đây, cho nên trong kho lưu trữ thông tin quốc gia khó mà điều tra được.
Thứ hai là, không có hộ khẩu, nhưng thật ra khả năng này không lớn.
Thứ ba là, thân phận đặc biệt, ví dụ như công việc của Sở Hà có liên quan đến vấn đề gì đó hơi đặc thù, như vậy thân phận của cô ấy sẽ rất khó điều tra, tin tức của cô ấy sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, chỉ khi cô ấy bỏ việc, thì thông tin của cô ấy mới có thể được nhập vào kho lưu trữ quốc gia như bình thường.
Có thể là đặc công, cũng có thể là sĩ quan được vào biên chế.
Nhưng mà, Sở Tiểu Bảo không có nói ra chuyện Sở Hà bị mất tích.
Quan trọng là, cậu cũng không hiểu rõ lắm về chuyện của Sở Hà.
Cậu chỉ biết là, mình không có cha.
Phó cục trưởng điều tra rất lâu cũng không tìm được manh mối gì, vì thế, đành phải dùng tới phương pháp đối chiếu ADN, chỉ có điều, phương pháp này cần phải thông qua quá trình phân tích mẫu ADN.
Cần phải lấy máu.
Quản gia nói chuyện này cho cậu, gương mặt cậu liền trở nên suy sụp.
"Phải rút máu sao?" Trong đầu Sở Tiểu Bảo lập tức hiện lên hình ảnh một vị bác sĩ mặc áo blouse màu trắng, trên tay cầm ống kim tiêm thật to bước tới gần cậu, cậu liền khóc lóc thảm thương: "Chắc chắn sẽ rất đau!"
Quản gia lừa gạt cậu: "Không đau, chỉ cần đâm mũi kim vào một cái là xong."
Sở Tiểu Bảo lắc đầu nguầy nguậy: "Không được không được! Ông đừng có lừa gạt cháu, tiêm cũng rất đau! Kim tiêm như vậy mà đâm vào trong người, đau lắm đó!"
"Đúng vậy, nhưng muốn tìm được mẹ cháu, cũng chỉ có thể dùng cách này mà thôi! Bằng không, cháu có thể cung cấp đầy đủ thông tin của mẹ cháu không? Còn cha cháu thì sao?"
Vừa nhắc tới "cha", Sở Tiểu Bảo nhất thời thất vọng cúi đầu, cái miệng nhỏ ủy khuất chu lên.
"Cháu không có cha..."
Thấy bộ dạng cậu muốn khóc, quản gia luống cuống tay chân dỗ dành cậu, rốt cuộc cũng ngăn cản được hai hàng nước mắt sắp tràn ra của cậu.
Cuối cùng, Sở Tiểu Bảo quyết định thỏa hiệp, vì thế, Phó cục trưởng cho người đưa cậu đến bệnh viện để thu thập thông tin.
Quản gia cũng coi như là có chút kinh nghiệm dỗ con nít.
Phải biết rằng, ông chính là người nhìn Cố Cảnh Liên lớn lên, lúc Cố Cảnh Liên ba tuổi, bị bệnh phải đến bệnh viện tiêm thuốc, cũng khóc lóc không ngừng, một tay ông dỗ dành, cho nên phải có kinh nghiệm chứ?
Cũng là có chút thủ đoạn!
Lừa gạt cậu đi lấy thông tin ADN xong, đưa vào kho thông tin để đối chiếu, phó cục trưởng nói, nhanh lắm cũng phải mất khoảng hai ngày, vì vậy, cuối cùng Sở Tiểu Bảo vẫn bị đưa về nhà họ Cố.
Vốn là Cố Cảnh Liên đang ở sòng bạc xem sổ sách, nhận được điện thoại báo cáo rằng, thông tin của Sở Tiểu Bảo cung cấp không đủ để điều tra, cho nên phải đưa trở về nhà họ Cố.
"Cái gì?"
Cố Cảnh Liên đương nhiên cảm thấy không vui: "Sao không ném nó lại ở đồn cảnh sát đi?"
"Đồn cảnh sát thiếu người, khẳng định sẽ không thể chăm sóc tốt cho cậu bé. Hơn nữa, cậu bé nói muốn về nhà họ Cố để tìm cậu, hình như có chút ỷ lại vào cậu, cho nên..."
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi: "Bác Phúc, không ngờ bác cũng có lúc mềm lòng như vậy sao?"
Bác Phúc xấu hổ cười.
Cố Cảnh Liên không muốn so đo nhiều: "Bác sắp xếp mọi chuyện cho thằng bé đi, đừng để nó quấy rối."
"Tôi biết rồi."
Bác Phúc đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe sáng, nhìn Sở Tiểu Bảo ngồi bên cạnh đang xoắn xoắn mấy ngón tay, suy nghĩ một hồi, cẩn thận thăm dò: "Ông chủ, cậu nói thử xem, thằng bé này và cậu trông rất giống nhau, có cần... Làm xét nghiệm ADN với cậu thử xem sao không?"
"Bác nghi ngờ nó là con của tôi sao?
"..."
Giọng nói của Cố Cảnh Liên chợt trở nên lạnh lẽo: "Bác cảm thấy, với tính cách của tôi, sẽ có chuyện yêu đương rồi có con rơi bên ngoài sao?"
"Không có, tôi không có ý này đâu! Ông chủ, cậu không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ là..."
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý nhiều làm gì, cúp điện thoại, tiếp tục kiểm tra sổ sách.
Tiền bạc giao dịch ở sòng bạc mỗi ngày là một con số khổng lồ, động một chút là vài trăm triệu, anh ta luôn luôn tự mình đối chiếu toàn bộ sổ sách, để đề phòng có người gian lận.
Có bốn sòng bạc lớn đứng tên nhà họ Cố, công việc đối chiếu sổ sách vô cùng rườm rà, chỉ có nhân vật lợi hại như Cố Cảnh Liên mới có thể kiểm tra toàn bộ chỉ trong vòng một ngày. Đến khi làm xong công việc, cũng đã là tám giờ tối.
Ăn bữa tối xong, anh ta trở về nhà họ Cố, không ngờ vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy trên giường mình, có một cậu bé mặc áo ngủ đang nằm úp sấp trên giường, để quyển truyện tranh bên cạnh, nhìn anh ta chằm chằm.
Sắc mặt anh ta ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sở Tiểu Bảo nghe tiếng mở cửa, lập tức chú ý, nhìn về phía cánh cửa, thấy anh ta, cậu bé mừng rỡ tung tăng nhảy xuống giường, chạy tới trước mặt anh ta, cười tít mắt nói: "Chú, chú về rồi sao?"
Sắc mặt Cố Cảnh Liên trầm xuống: "Sao cháu lại qua phòng chú?"
"Chú hỏi ông Phúc đi, bác ấy đưa cháu đến đây!" Sở Tiểu Bảo không biết nhìn xa trông rộng, thẳng thắn trả lời.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, sắc mặt tái mét nghiến răng nghiến lợi: "Lão già này..."
"Chú à, chú đừng nên trách ông Phúc! Là cháu muốn được ngủ chung với chú!" Sở Tiểu Bảo vẫn còn biết cách giúp người khác giải vây.
Cố Cảnh Liên kiềm chế xúc động muốn một phát đá văng cậu ra khỏi cửa, đưa tay chỉ ra ngoài: "Về phòng mình đi."
Từ nhỏ anh ta đã quen sống một mình rồi, ba tuổi đã bắt đầu sinh hoạt tự lập, thói quen này kéo dài cho tới lúc trưởng thành, lúc có phụ nữ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Mặc dù anh ta cũng từng có phụ nữ, nhưng không ngủ lại bên cạnh bất kỳ một người nào.
Anh ta ngủ một mình quen rồi, hơn nữa còn có thói quen ở sạch cực kỳ nghiêm trọng, anh ta rất ghét tiếp xúc tay chân nhiều với người khác.
Sở dĩ chạm vào phụ nữ, cũng là vì nhu cầu sinh lý mà thôi.
"Cháu không có phòng..." Sở Tiểu Bảo có chút ủy khuất thì thào.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng trừng mắt: "Tối hôm qua cháu ngủ ở đâu, thì đó chính là phòng của cháu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc