Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1374

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Tiểu Bảo đã học tự mình tắm rửa, chỉ là động tác không được lưu loát, nửa tiếng sau, cậu cẩn thận leo ra khỏi bồn tắm, dùng khăn mặt cẩn thận che khuất vị trí xấu hổ, lập tức nói, “Em tắm xong rồi!”
“Ừ! Để chị mặc quần áo cho em!”
“Không cần! Em tự mình mặc quần áo! Không cần chị giúp!”
Nữ giúp việc không có biện pháp, đem quần áo sạch đến gần, cậu vụng về mặc quần áo tử tế, lại đến trước gương chỉnh sửa, ngắm nhìn một phen.
Song khi cậu đứng trước gương nhìn mình, bộ dạng quần áo không chỉnh tề, lại có chút mất mát nho nhỏ!
Cậu lại chỉnh quần áo một phen, mãi đến khi trong gương, chiếu lên hình ảnh cậu mặc áo sơmi, bộ dạng sạch sẽ, lúc này mới cười hài lòng.
Nhưng mà hình như quần áo hơi rộng.
Thực ra, bộ quần áo này, không phải dựa theo người cậu mà mua, đêm hôm khuya khoắt, cửa hàng quần áo đều đã đóng cửa. Cố Cảnh Liên muốn người hầu chuẩn bị cho Sở Tiểu Bảo quần áo sạch sẽ, thuộc hạ ở biệt thự nhà họ Cố tìm kiếm một phen, đúng lúc một quản gia nhà họ Cố có con trai sáu tuổi, mua mấy bộ quần áo mới, còn chưa kịp mặc, bởi vậy đưa cho cậu mặc.
Chỉ là vạt áo hơi dài một chút, nhưng mà miễn cưỡng mặc vừa.
“Ai nha, thật đáng yêu!”
Nữ giúp việc liếc mắt nhìn cậu, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhịn không được tiến lên nhìn.
Sở Tiểu Bảo bị cô ta nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, trên mặt cực kỳ nóng, cậu có chút khẩn trương níu chặt góc áo, có chút mất tự nhiên.
“Đừng nhìn chằm chằm em nữa mà.”
Sở Tiểu Bảo nói thầm một câu, vừa dứt lời, bao tử lại kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý.
Ai nha, lại đói bụng.
Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, nâng mắt nhìn cô ta, nữ giúp việc nhịn cười, lập tức dịu dàng hỏi, “Vậy, chị mang em đi dùng bữa sáng, có được không?”
“Được ạ!”
Sở Tiểu Bảo vừa nghe có đồ ăn ngon, ánh mắt hơi sáng lên, mặc cho nữ giúp việc ôm đến nhà ăn.
Biệt thự nhà họ Cố, là biệt thự trang viên trên tấc đất vàng ngoại ô thành phố.
Nghe nói, biệt thự nhà họ Cố có phong thủy hiếm thấy, truyền lại đời sau trăm năm, bởi vậy, có thể nói, biệt thự nhà họ Cố, đã có hơn trăm năm lịch sử, mười năm trước, trải qua tu sửa lại lần nữa, đem mảng lớn sân nhà nhà họ Cố tu sửa đổi mới hoàn toàn.
Nhà họ Cố có mười mấy vị trưởng lão, bốn đại đường chủ, cùng với hơn trăm người trong tộc nhà họ Cố, đều ở nơi này.
Nhà họ Cố rộng bao nhiêu?
Nếu nói chính xác, chiếm hơn một trăm mẫu, trong đó, sáu bảy mươi mẫu dùng để xây nhà, có khoảng 150 phòng ngủ, tọa bắc nam, mở một cửa hông ở sườn đông, để cho người hầu ra ngoài, mặt khác, có năm cửa ngầm.
Trước cửa lớn có con sư tử bằng đá uy vũ, dùng để trấn tà.
Trên cửa có đinh, mỗi đinh treo một cái đầu thú, có rùa rắn, sư tử hổ báo, hai con phượng và đồ đằng.
Từ cửa lớn đi vào, có các tấm ngăn thành tường, tức là bình phong, có đá cẩm thạch, có ngọc thạch, có gỗ lim điêu khắc các loại chim bay và thú chạy, cùng với phù điêu.
Sau các tâm ngăn là sân, nước chảy trên núi giả, đình đài lầu các, hành lang dài chín cong mười tám quẹo, đa số người hầu đều ở nơi này, nam bên trái, nữ bên phải, lại đi vào trong, còn có chuồng ngựa bên trái, phòng bếp phòng giặt quần áo và phòng để đồ ở bên phải.
Đi qua sân, vào tiếp là đại sảnh, bày bàn thờ và cái bàn, sau đại sảnh là chỗ ở của chủ nhân, trong đại sảnh cũng có một hành lang dài gấp khúc ngăn cách, hai bên hàng lang gấp khúc là một cái ao lớn và vườn hoa, trong ao nuôi rất nhiều những con cá màu đỏ.
Sở Tiểu Bảo nắm tay, đi một lúc thì thở hổn hển.
Nơi này thật là lớn!
Cậu đã từng nhìn thấy hoàng cung trong ti vi rồi, chắc cũng lớn cỡ này!
Hơn nữa, đi thẳng một đường từ đại viện đến đây, ngay lối vào và trong đại sảnh đều sẽ có vệ sĩ mặc quần áo màu đen đứng đằng trước, còn có người hầu mặc sườn xám, trước giờ không biết, thì ra chú đẹp trai này là xuất thân từ nhà giàu có.
Cậu không dễ dàng gì mới đi được từ phòng khách đến phòng ăn, vừa đến nơi, Sở Tiểu Bảo mệt đến nỗi ngồi phịch lên ghế, ánh mắt mệt mỏi mất tiêu cự, ngơ ngác nhìn lên trần nhã bằng gỗ được trang trí theo phong cách cổ kính, cả người cảm thấy như không còn chút sức lực!
"Mệt muốn ૮ɦếƭ rồi có phải không? Phòng khách đúng là cách nhà ăn hơi xa, chỉ có điều, cứ xem như là tập thể dục buổi sáng đi!" Cô hầu gái cười nói.
"Chỗ này thật sự rất lớn!" Sở Tiểu Bảo hít thở dồn dập nói: "Cháu đi được tới chỗ này cũng cảm thấy thật là đói bụng."
"Muốn ăn cái gì? Cô sẽ kêu nhà bếp làm cho cháu."
"Cháu muốn ăn mì sợi!" Sở Tiểu Bảo cẩn thận nói.
"Được! Nước mì đỏ được không?"
"Dạ được!"
Cô hầu gái đi ra sau bếp.
Thừa dịp cô ta không có ở đây, Sở Tiểu Bảo bắt đầu tò mò nhìn ngắm xung quanh, đánh giá mỗi một món đồ trang trí được bày biện trong phòng ăn.
Phòng ăn rất lớn, mang đậm phong cách Trung Hoa hiện đại, bộ bàn ăn được làm từ gỗ cao cấp, hơn nữa, lại còn là gỗ tiếu diệp tử đàn quý giá, có lẽ người bình thường không biết, thật ra gỗ tiếu diệp tử đàn là một loại gỗ cực kỳ quý hiếm, cho dù chỉ là một chuỗi hạt châu, cũng có giá rất đắt.
Nội thất trong nhà họ Cố toàn là đồ xa xỉ được chạm khắc tinh xảo, tủ bát, bình phong đều được chạm trổ.
Từ gỗ tiếu diệp tử đàn đến gỗ hoàng hoa lê, bất luận là về độ cứng hay độ bóng loáng và đường nét, đều là loại tốt nhất. Nếu xét về góc độ y học, gỗ Hoàng Hoa Lê còn có tác dụng tỏa hương thơm điều hòa không khí.
Vì vậy nên lúc vừa bước vào, Sở Tiểu Bảo đã ngửi được hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, thấm vào lòng người.
Trần nhà được điêu khắc từ gỗ đàn hương đỏ.
Gỗ đàn hương đỏ lâu năm ngoài thị trường bán với giá ít nhất cũng mất sáu con số cho một khối gỗ. Đàn hương đỏ chính là loại gỗ quý hiếm nhất trên thế giới.
Tên gọi gỗ đàn hương đỏ và gỗ đàn hương lá to thường được dùng nhầm lẫn với nhau, thật ra trước kia người ta thường gọi gỗ đàn hương đỏ là gỗ cây đàn hương lá to, về sau thống nhất cách gọi lại, chỉ gọi bằng một tên là gỗ đàn hương đỏ.
Vô cùng quý hiếm.
Toàn bộ những món đồ trang trí ở nhà họ Cố đều có giá trị cực kỳ xa xỉ.
Nếu mà đổi hết ra thành tiền.
Vậy cái phòng ăn rộng lớn này, đại khái cũng có giá trị vô cùng to lớn.
Nhìn rất khiêm tốn, nhưng thật ra lại xa hoa vô cùng.
Sở Tiểu Bảo đi đến gần một món đồ trang trí, phát hiện đó là một cái bình rất đẹp, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu không nhịn được mà nâng cái bình lên, ôm vào trong ***, đưa bàn tay nhỏ sờ sờ, độ nhiên sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của cô hầu gái: "Cháu có thích ăn trứng gà không?"
"Dạ thích!"
Sở Tiểu Bảo sợ hú hồn, hai tay run lên, xém chút nữa là làm rớt cái bình rồi, may mà tay chân cậu cũng coi như là nhanh nhẹn, giữ lại được, thở dài một hơi, xoay người, trong lòng vẫn còn thật sợ hãi.
"Chị, cái bình hoa này thật là đẹp quá, có phải quý lắm đúng không?"
Cô hầu gái nhìn cái bình trong tay cậu, sau đó gật đầu nói: "Ừ! Rất là quý giá. Chỉ có điều cái bình này không phải là bình hoa đâu! Đó là đồ đồng tráng men từ thời nhà Minh - Thanh, gọi là Cảnh Thái Lam, là bảo vật thời cổ đó!"
"..."
Bàn tay Sở Tiểu Bảo xém chút nữa lại run lên.
Bảo vật?
Thời cổ?
Cậu cũng đã từng xem trên ti vi đưa tin chuyên đề về hiện vật văn hóa khảo cổ, cho nên có một điều mà cậu bé biết rất rõ đó chính là: Đồ cổ toàn là vô giá!
"Chắc giá trị cũng không nhỏ!" Cậu thử thăm dò.
"Đúng vậy! Nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm chắc cũng khoảng mấy trăm vạn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc