Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1371

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc Sở Hà trở về, Mạnh Tinh Tuyết vừa mới lấy máu, đã ngủ, mà Mộ Yến Thừa, vẫn canh giữ ở trong bệnh viện, kiên nhẫn của người đàn ông này, nằm ngoài dự đoán của cô ấy, không nghĩ tới, đối với người phụ nữ của mình, người đàn ông này coi như là có trách nhiệm!
Sở Hà đi đến cạnh anh ta, hỏi, “Anh định làm thế nào?”
Mộ Yến Thừa ngẩng đầu, nhíu mày, “Cái gì mà làm thế nào bây giờ?”
“Trong bụng Tinh Tuyết có đứa bé của anh, anh định làm thế nào?”
Sở Hà hỏi như vậy, Mộ Yến Thừa nhất thời im miệng không nói, đột nhiên lại nói, “Tôi định đợi thân thể cô ấy tốt hơn một chút, đưa cô ấy về thủ đô!”
“Định sinh đứa bé này ra sao?”
“Ừ!”
Sở Hà không cho là đúng, “Vậy anh định kết hôn với cô ấy không?”
Mộ Yến Thừa không trả lời.
Sở Hà liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Khốn nạn.”
Trên mặt Mộ Yến Thừa hiện lên chút không vui, “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói anh khốn nạn, không nghe rõ sao, tôi lặp lại một lần nữa cho anh nghe.”
“Láo xược!” Mộ Yến Thừa nói, “Tôi còn chưa tới lượt cô xoi mói, chỉ trỏ đâu.”
“Tinh Tuyết là cô gái tốt, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm, cầu xin anh đừng chà đạp cô ấy.”
“Cô - -”
“Nếu anh vẫn yêu cô ấy, như vậy, là một người đàn ông, chịu trách nhiệm đến cùng đi.”
Sở Hà vừa dứt lời, người trên giường có động tĩnh, hai người lập tức nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tinh Tuyết chậm rãi mở mắt, mày cau chặt, hình như có chút không thoải mái.
“Tinh Tuyết…” Mộ Yến Thừa lập tức tới gần, “Em tỉnh rồi?”
Mạnh Tinh Tuyết mở to mắt, câu nói đầu tiên đó là, “… Tiểu Bảo đâu?”
Sở Hà ngẩn ra.
Mạnh Tinh Tuyết tỉnh táo lại, mở to mắt, trông thấy Sở Hà đứng bên giường, lập tức ngồi dậy, “Sở Hà! Tìm được Tiểu Bảo chưa?”
Trong lòng cô ta tràn đầy suy nghĩ về Sở Tiểu Bảo, xem nhẹ Mộ Yến Thừa đứng bên cạnh.
Sở Hà lắc đầu, “Không có bất luận manh mối gì.”
“A…” Trên mặt Mạnh Tinh Tuyết lại thất vọng một phen, cắn môi tự trách, cô ta nói, “Em… Đều do em không tốt.”
“Chuyện này không liên quan đến em!” Sở Hà không có ý tứ trách cô ta. “Em đừng nghĩ nhiều.”
“Em…”
“Tinh Tuyết, chị hỏi em, ngày đó hai người đàn ông mang Tiểu Bảo đi, em có chút manh mối gì không?”
Sở Hà đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trong mắt là một mảnh mờ mịt, cô ta xoa huyệt thái dương, mới vừa tỉnh lại, đầu có chút đau đớn muốn nứt ra, nhưng mà cho dù như vậy, cô ta vẫn cố gắng ép buộc mình, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối hôm đó.
“Em nhớ rõ mặt của bọn chúng!”
“Em nói đi.”
Đây coi như là một manh mối!
“Hai người đàn ông, một người đàn ông mắt hình tam giác, mũi tẹt, môi rất dầy, da hơi đen, vóc dáng không tính là cao, chỉ cao hơn em một tí.”
“170 cm sao?”
“Ừ!” Mạnh Tinh Tuyết nặng nề gật đầu, “Nghe khẩu âm của anh ta, giống như là người phương bắc. Còn một người đàn ông cũng nói khẩu âm của người phương Bắc khác, lông mi cực kỳ thô, đôi mắt hơi lồi, cái mũi rất cao, môi rất mỏng, cả người làm cho người ta có cảm giác hung thần ác sát, ngày đó hai người mặc quần áo màu đen, sau đó…”
“Sau đó thì sao?”
Mạnh Tinh Tuyết khổ sở nghĩ lại, cô ta đột nhiên nhớ đến cái gì đó, mắt sáng lên, “Em nhớ rõ biển số xe của bọn họ! Nếu tìm theo biển số xe, có thể tìm được bọn họ không?”
“Em nhớ rõ biển số xe sao?” Sở Hà có chút bất ngờ, trong lòng dấy lên hi vọng.
Nếu biển số xe còn nhớ rõ, như vậy đây là một manh mối quan trọng!
“Ừm! Tối hôm đó tuy trời tối, nhưng mà trong phòng có đèn, biển số xe còn có chút phản quang, em còn đuổi theo, thấy đuổi không kịp, liền ghi nhớ lại biển số xe.
Sở Hà lập tức hỏi, “Biển số xe bao nhiêu?”
“Màu đen A87B9L.”
“Được.” Sở Hà im lặng đọc một lần, ghi nhớ. “Chị lập tức đi đến cục cảnh sát, điều tra giấy phép một phen.”
“Có phải biển số giả hay không?” Mộ Yến Thừa đột nhiên hỏi một câu.
Sở Hà lại nói, “Có manh mối, tốt hơn là không có manh mối gì!”
Cô ấy cầm lấy áo trên giá áo, đang muốn đi ra cửa, Mạnh Tinh Tuyết xoay người muốn xuống giường, “Sở Hà, em đi cùng chị!”
“Không được! Thân thể của em quá yếu!”
Sở Hà lại nói, “Em ở đây nghỉ ngơi, nghĩ xem còn manh mối nào có ích hay không!”
Nói xong, cô ấy vội vàng rời đi.
Mạnh Tinh Tuyết ngơ ngẩn tựa vào giường, liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa ở một bên, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, quay mặt đi.
“Tinh Tuyết…” Mộ Yến Thừa nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Tối hôm đó, vì sao em lại đi như vậy cho xong việc?”
“Nếu không thì sao?” Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng hỏi lại, “Nếu đợi không được bất luận hi vọng gì, chẳng lẽ, không nên thoải mái buông tay sao? Chẳng lẽ anh còn muốn em giống như trước, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhẫn nhục chịu đựng, cho dù không được bất luận hi vọng gì, cũng cần phải giống như người đần độn, hẹn mọn canh gác bên cạnh anh sao? Sau đó, đối với anh thờ ơ, làm như không thấy, ăn nói khép nép như cũ, ngầm chờ đợi anh, hồi tâm chuyển ý sao?”
Mộ Yến Thừa nghẹn lời.
“Tối hôm đó, em vốn đã nghĩ cùng anh lúc đó, nói chuyện để chấm dứt!” Mạnh Tinh Tuyết nói, “Em tính toán xong, còn thu dọn hành lý, gọi điện thoại cho anh, muốn để anh lựa chọn! Hoặc là chúng ta kết hôn, sống cùng nhau, hoặc là em rời khỏi anh, trả lại tự do cho anh, cũng cho em tự do!”
“Điện thoại sao?”
Mộ Yến Thừa nói, “Tối hôm đó anh uống R*ợ*u, không có nhận điện thoại của em!”
“Đúng vậy! Anh không nhận điện thoại, mà là một người phụ nữ khác nhận.” Mạnh Tinh Tuyết cười đau khổ, “Cô ta nói, anh ở chỗ cô ta, mệt mỏi, nên ngủ rồi. Chẳng lẽ, em còn phải ngây ngốc coi như không biết, sau đó giống như phi tử trong hậu cung thời cổ đại, đợi anh ở bên cạnh người phụ nữ khác trở lại, sau đó ‘Sủng hạnh’ em sao?”
Mộ Yến Thừa bừng tỉnh, anh ta nhớ rõ, tối hôm đó, anh ta ở bên cạnh Tống Ân Nhã, chẳng lẽ, Tống Ân Nhã nói gì đó K**h th**h cô ấy, cho nên cô ấy mới trong cơn tức giận, đi cho xong việc?
“Cô ta nói với em cái gì?”
“Quên rồi! Em cũng không muốn nhớ lại nữa.” Mạnh Tinh Tuyết có vẻ lạnh nhạt.
Mộ Yến Thừa giải thích, “Tối hôm đó, anh và cô ta, không có xảy ra chuyện gì!”
“Anh nghĩ rằng em còn có thể tin tưởng những lời anh nói được sao?”
“Anh lừa gạt em bao giờ. Đã làm là làm, chưa làm thì chưa làm!” Mộ Yến Thừa nói.
Mạnh Tinh Tuyết cười, “Anh dám thề không?”
“Nếu thề độc thật sự sẽ ứng nghiệm, anh có thể thề.”
Mạnh Tinh Tuyết, “…”
Mộ Yến Thừa lại nói, “Tinh Tuyết, em về thủ đô với anh đi, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, đợi đến khi em sinh con xong, anh sẽ gánh vác trách nhiệm của người cha, chăm sóc nuôi nấng đứa bé lớn lên thật tốt!”
“Như vậy…” Mạnh Tinh Tuyết hít sâu một hơi khí lạnh, bình tĩnh hỏi lại, “Anh sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chồng sao?”
Một câu hỏi lại, Mộ Yến Thừa im miệng không nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc