Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1370

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Tại sao lại như vậy?”
Tống Ân Nhã vừa sợ vừa giận, cầm vai Giang Khởi Mộng hỏi lại, “Nói như vậy, bây giờ Mộ Yến Thừa đang ở Yển Thành ạ?”
Giang Khởi Mộng gật gật đầu, “Đến bây giờ, còn chưa có về thủ đô. Có người gửi tin tức tới, Mạnh Tinh Tuyết xảy ra chút vấn đề, được đưa vào bệnh viện.”
“Bệnh viện ạ?”
Sắc mặt Tống Ân Nhã hơi kinh hãi, trái lại khóe môi lại cong lên độ cong quỷ dị, “Không phải là sinh non đấy chứ?”
“Chuyện này, cũng không thể biết được! Chỉ mong là như vậy! Tóm lại, đứa bé trong bụng cô ta, giữ lại không được!”
Vẻ mặt Tống Ân Nhã hơi ngẩn ra, có chút bất an hỏi, “Nếu không phải sinh non thì sao? Nếu Mộ Yến Thừa tìm được cô ta, sẽ dẫn cô ta trở về! Đến lúc đó, có thể phiền toái rồi!”
“Đúng vậy, nếu Mộ Yến Thừa mang người phụ nữ đê tiện này về, đúng là một chuyện cực kỳ khó giải quyết.”
“Vậy nên làm gì bây giờ?”
Tống Ân Nhã hoàn toàn rối loạn, trong lòng lại oán hận, hai người đàn ông, đúng là làm việc không có lợi, ngu xuẩn về đến nhà!
Gần tối, Tống Chính Quốc về đến nhà, Tống Ân Nhã lập tức hỏi ý kiến ông ta, “Cha! Hồ ly tinh Mạnh Tinh Tuyết đó, rốt cuộc nên giải quyết như thế nào? Bác cả phái người đi chậm một bước, Mộ Yến Thừa đã mang Mạnh Tinh Tuyết đi trước một bước rồi!”
Trước mắt, trên dưới nhà họ Tống, thanh tỉnh và lý trí nhất, chắc là ông ta rồi!
Tống Chính Quốc không có trả lời cô ta, nghiêm khắc hỏi, “Buổi sáng con hốt ha hốt hoảng ra cửa, rốt cuộc là đi đâu?”
“Đúng vậy.” Giang Khởi Mộng cũng nhớ tới vấn đề này, “Buổi sáng mẹ gọi con ăn sáng, trong phòng không có ai, sáng sớm tinh mơ, con đi đâu vậy?”
Tống Ân Nhã nghe xong, ấp úng, giống như là cố gắng tránh né đề tài này!
Tống Chính Quốc đập bàn, nổi giận nói, “Chuyện cho tới bây giờ, con còn muốn giấu diếm chúng ta hay sao? Hay là nói, con ở sau lưng chúng ta, lại làm chuyện hoang đường gì đó?”
“Không phải, cha!”
Tống Ân Nhã rơi vào đường cùng, đành phải nói ra toàn bộ kế hoạch hồi sáng của cô ta.
Tống Chính Quốc nghe xong, suýt chút nữa tức nổ phổi, không thể dùng lý lẽ để khuyên răn, hổn hển nói, “Con cũng dám làm loại chuyện này sao?”
Ông ta biểu hiện ra ngoài giận không kiềm chế được, Tống Ân Nhã khó có thể tâm phục khẩu phục, không cam lòng nói, “Con còn có thể làm gì? Chuyện cho tới bây giờ, con có thể nghĩ đến biện pháp cũng chỉ có cái này thôi! Đứa bé trong bụng của cô ta, tồn tại một ngày, là uy hiếp lớn nhất đối với con!”
Tống Chính Quốc quát lớn, “Vậy con cũng không thể làm như vậy! Nhỡ đâu để Mộ Yến Thừa biết thì làm sao bây giờ?”
“Anh ta biết rõ thì sao?” Tống Ân Nhã ngoài miệng cứng rắn, lại khó tránh khỏi chột dạ.
“Con làm như vậy, sẽ chỉ làm Mộ Yến Thừa càng lúc càng chán ghét con! Quan hệ của hai đứa vốn là nước sôi lửa bỏng, nếu để cậu ta biết con dùng thủ đoạn độc ác như vậy, sau này chắc chắn đề phòng con rất chặt! Cha thấy con, đạo hạnh quá nhỏ rồi! Con như vậy, một khi gả vào nhà họ Mộ đầm rồng hang hổ, còn không bị tính kế gắt gao! Đừng nhìn nhà họ Mộ hiện giờ thế bị thua, nhưng mà trên dưới nhà họ Mộ đều đạo hạnh cao thâm! Con căn bản đấu không lại!”
“Vậy con có thể làm gì đây?”
Tống Ân Nhã ấm ức nói, “Đứa bé đó, không thể giữ lại được?”
“Đứa bé đó chắc chắn phải diệt trừ! Nhưng mà con làm như vậy, tuy Mạnh Tinh Tuyết không còn đứa bé, nhưng mà cô ta chơi đùa một ít khổ nhục kế, Mộ Yến Thừa sẽ cực kỳ hưởng thụ!”
Tống Chính Quốc dừng một chút, lại nói, “Cậu ta có thể ngàn dặm xa xôi, bỏ xuống thể diện, mang người đi tìm Mạnh Tinh Tuyết, con nên biết, người phụ nữ này trong lòng cậu ta, không tầm thường! Có thể nói như vậy, địa vị của Mạnh Tinh Tuyết, cao hơn con không ít! Nếu cô ta dùng chút thủ đoạn, cho dù không gả vào nhà họ Mộ, cũng có thể đè ép con một đoạn.”
“Người phụ nữ đê tiện này…” Tống Ân Nhã tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Con nên làm gì bây giờ?”
“Nếu Mộ Yến Thừa muốn đưa Mạnh Tinh Tuyết về thủ đô, như vây, không ngại để cô ta trở về!”
“Cứ như vậy ngồi nhìn sao, để cho Mộ Yến Thừa đưa Mạnh Tinh Tuyết trở về dưỡng thai sao ạ?” Tống Ân Nhã cảm thấy khó hiểu.
Tống Chính Quốc cười lạnh một tiếng, ngoan độc nói, “Muốn diệt đứa bé, có trăm ngàn phương thức, con hà tất phải vội vã? Chỉ cần đứa bé chưa sinh ra, đối với con, là cục diện có lợi!”
Tống Ân Nhã tức giận nghiêng đầu sang một bên.
Ngữ khí của Tống Chính Quốc hơi dịu đi một chút, thở dài một tiếng, “Anh con bất ngờ xảy ra chuyện, coi như là không có tiền đồ rồi. Ân Nhã còn nhỏ, không hiểu chuyện, trên dưới nhà họ Tống, cha chỉ trông cậy vào mình con thôi!”
“Cha!” Mắt Tống Ân Nhã đỏ lên, “Con cảm thấy cuộc sống như vậy, quả thực là rất tồi tệ!”
“Con cho rằng, đi đến một bước này, là trách nhiệm của ai?”
Nhắc đến chuyện này, Tống Chính Quốc tức không chịu được, “Bài trên tay con rõ ràng rất đẹp, đánh thành cục diện như vậy, còn không phải là con gieo gió gặt bão! Lúc trước khuyên con buông tay, đừng bám lấy Mộ Nhã Triết không rời, con cứ không nghe!”
“Con…” Tống Ân Nhã cũng tự biết mình đuối lý.
“Sau này con nghe cha, không được cố chấp, hành động thiếu suy nghĩ nữa! Cha sẽ không hại con, con còn trẻ, sau này, con đừng phạm vào chuyện ngu xuẩn nữa!”
Tống Ân Nhã cắn môi, đột nhiên nói, “Con… Con hiểu.”

Bóng đêm như mực, gió lạnh thấu xương.
Bệnh viện số một huyện Yển Thành, trong phòng bệnh, sắc mặt Sở Hà lạnh lùng nghiêm túc đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng đêm xa ngoài cửa sổ, trên mặt bình tĩnh, bất an trong lòng càng lúc càng mở rộng.
Cô ấy là một người cực kỳ bình tĩnh, cho dù gặp chuyện gì nguy hiểm, cũng có thể duy trì gặp nguy không loạn lý trí.
Nhưng mà sau khi Sở Tiểu Bảo mất tích, cô ấy lại bắt đầu rối loạn.
Chỉ là so với người mẹ bình thường, cô ấy không biểu hiện ra bối rối lo lắng, càng không có loại trạng thái điên cuồng bất an, tệ nhất là lúc đổ nước, tâm sự nặng nề, không cần thận làm rơi vỡ bình nước.
Không phải cô ấy không lo lắng, mà là biết, bối rối, căn bản không có bất luận ý nghĩa gì.
Cô ấy tất phải càng lý trí hơn, mới có thể duy trì thanh tỉnh.
Từ lúc Sở Tiểu Bảo mất tích, đã tròn 24 tiếng.
Cô ấy không có báo án, bởi vì ngay cả cô ấy, cũng không cung cấp được bất luận manh mối gì, không có manh mối, cho dù lập án điều tra, cũng sẽ không có bất luận tiến triển gì.
Lúc sáng, cô ấy đến cục cảnh sát, muốn điều tra nơi cậu mất tích, nhưng mà lại phát hiện, cô ấy không nắm được một chút đầu mối gì, không có bất luận manh mối nào.
Tìm sao?
Tìm thế nào đây?
Hắc Long Đàm là một thôn trang lạc hậu, không có thiết bị giám sát, cho dù trên đường, cũng có rất ít camera giám sát, ngoại trừ giám sát trực tiếp.
Hơn nữa cô ấy không biết tin tức về chiếc xe, cho dù biết giấy phép lái xe cũng được.
Mạnh Tinh Tuyết vẫn ngủ mê man như cũ, cô ấy đành phải quay về bệnh viện, đợi Mạnh Tinh Tuyết tỉnh dậy, hỏi thăm, mới tính toán chuyện khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc