Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1368

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người kia lập tức chảy mồ hôi lạnh, lên tiếng: "Vâng ạ".
Nhưng mà những điều người kia nói, Cố Cảnh Liên vẫn để trong lòng.
Anh ta bắt đầu quan sát kỹ đứa nhóc này, lúc nhìn thẳng cậu, quả thật đúng như lời người kia nói, đứa nhỏ này, rất giống anh ta.
Cho dù bị nhầm là cha con cũng không ngạc nhiên.
Thật sự là duyên phận kỳ lạ.
Cố Cảnh Liên khó có dịp kiên nhẫn hỏi một câu: "Cháu tên là gì?"
Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, miệng căng phồng, mơ hồ không rõ nói: "Cháu gọi là Sở Tiểu Bảo!"
"Nghe không rõ."
Sở Tiểu Bảo lập tức bưng coca uống một hơi, rất không dễ dàng nuốt xuống, lau mép, cười tít mắt: "Tên của cháu là "Sở Tiểu Bảo"! "Sở" trong "Sở Tiểu Bảo", "Tiểu" trong "Sở Tiểu Bảo", "Bảo" trong "Sở Tiểu Bảo"."
Cố Cảnh Liên đen mặt.
Cái quái gì thế này!
Câu nói ngây ngô đơn thuần của cậu nhóc khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Thật sự rất đáng yêu!
Sở Tiểu Bảo nói xong, bỗng nhiên ý thức được mình vừa lỡ miệng, vội vàng bụm chặt miệng lại, bộ dáng sợ hãi giống hệt con nai nhỏ.
Cố Cảnh Liên hỏi tiếp: "Lại làm sao vậy?"
Sở Tiểu Bảo bỏ tay xuống, do dự, lại có chút ảo não, ngập ngừng: "Mẹ nói, không thể tùy tiện nói tên cho người ngoài!"
Cố Cảnh Liên: "..."
Sở Tiểu Bảo bỗng nhiên cười: "Nhưng mà chú đối xử tốt với cháu như vậy, đưa cháu về nhà, lại còn cho cháu ăn ngon, cho nên nói tên cho chú cũng không sao!"
"Tôi không nói sẽ đưa cháu về nhà!" Cố Cảnh Liên cường điệu một câu: "Chỉ nói đưa đến cục cảnh sát."
"Đưa đến cục cảnh sát tìm chú cảnh sát, là có thể về nhà rồi!" Sở Tiểu Bảo cười: "Chú là người tốt, người tốt cả đời bình an."
Cố Cảnh Liên đau đầu xoa xoa mi tâm: "..."
Tương lai anh ta kết hôn, nhất định sẽ không sinh ra đứa con ngốc như vậy.
Vệ sĩ ở bên cạnh cũng không khỏi nảy sinh hứng thú, nửa đùa nói: "Tại sao cháu chỉ đi một mình? Nhà cháu ở đâu?"
"Nhà cháu ở..." Sở Tiểu Bảo há miệng thở dốc, ánh mắt lại có vài phần cảnh giác, lập tức cẩn thận nói: "Nhà cháu ở Yển Thành."
"Yển Thành?"
Mấy vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, chưa từng nghe qua cái tên này.
"Yển Thành ở nơi nào?"
"Dù sao cũng rất xa." Nói tới đây, cậu nhóc kia không khỏi có chút ủ rũ, đặt nửa cái bánh humburger xuống bàn, sắc mặt trầm trọng: "Mẹ chắc chắn là đang rất lo lắng."
Cố Cảnh Liên nhíu mày.
Đúng vậy, một đứa bé bỗng nhiên xuất hiện ở nơi hẻo lánh như thế quả thật là rất đáng nghi.
"Vậy sao cháu lại ở đó?"
Sở Tiểu Bảo thở dài: "Nói thì dài dòng lắm! Nhưng mà không phải chú nói cháu phải yên tĩnh sao?"
Cố Cảnh Liên: "..."
Lúc này thì biết yên tĩnh rồi!
Suốt đường đi líu ríu, tại sao không biết yên tĩnh đi.
Đứa bé này đang cảnh giác anh ta, không muốn nhiều lời.
Không ngờ rằng tuổi còn nhỏ mà ý thức phòng bị cao như vậy.
Cố Cảnh Liên cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu nhóc, Sở Tiểu Bảo giống y như con chuột, ăn sạch sẽ hai phần ăn, sau cùng vỗ bụng ợ một cái!
"Ợ!"
Cố Cảnh Liên nhíu mày.
Cố Cảnh Liên nhíu mày, nhìn cậu nhóc ăn no xong, ngồi trên ghế, xoa cái bụng tròn vo, liếm liếm tương salad còn dính trên miệng, vô cùng thoả mãn.
Cố Cảnh Liên hỏi: "Ăn no rồi?"
"Vâng! Ăn no rồi!" Sở Tiểu Bảo thỏa mãn nói.
Phục vụ thấy đứa bé ăn xong rồi, lập tức cung kính đi tới, đưa hai con 乃úp bê trong phim hoạt hình tới cho cậu nhóc: "Bạn nhỏ, đây là quà tặng kèm phần ăn trẻ em nha, tặng cho em!"
"Oa? Tặng cho em? Không cần tiền sao?"
Phục vụ toát mồ hôi lạnh: "Không cần... Đây là quà tặng."
Sở Tiểu Bảo ôm trong lòng như vừa nhặt được bảo vật, một cái là mèo máy Doraemon, cái còn lại là một nhân vật trong truyện tranh.
"Cảm ơn dì!" Cậu nhóc cười tươi cảm ơn.
Chờ người phục vụ đi rồi, Sở Tiểu Bảo đưa món đồ chơi cho Cố Cảnh Liên với tư thế như thể đang dâng hiến vật báu: "Chú, tặng chú một con!"
"Không cần."
"Đồ chơi này rất đáng yêu!" Sở Tiểu Bảo khó hiểu nhìn anh ta, dù sao thế giới của con nít rất vô cùng đơn thuần, thấy món đồ chơi đáng yêu như vậy mà anh ta lại thờ ơ, cảm thấy khó hiểu: "Nếu chú không thích thì cháu đành phải nhận nhé!"
Thằng nhóc xảo quyệt!
Cố Cảnh Liên đứng dậy: "Đi, đưa cháu đến cục cảnh sát."
"Vâng!"
Sở Tiểu Bảo ôm món đồ chơi, nhảy xuống ghế dựa, nhưng mà cậu nhóc ảo não phát hiện, ăn quá no nên đi đường có chút khó khăn.
Hơn nữa hôm nay đã đi một ngày đường, chân đã mổi, vừa rồi thấy đồ ăn ngon nên không nghĩ ngợi gì, chỉ lo ăn, bây giờ thì no quá, đi cũng không nổi rồi.
Cố Cảnh Liên mới vừa xoay người, liền cảm thấy có sức nặng đè lên đùi.
Anh ta lạnh lùng cúi đầu, liền thấy Sở Tiểu Bảo đang ôm đùi anh ta, ánh mắt mong mỏi, nói: "Chú, ôm cháu đi!"
Vệ sĩ phía sau nghẹn họng.
Đứa bé này thật to gan!
Lại đi đòi tổng giám đốc Cố ôm?
"Tự mình không đi được?" Cố Cảnh Liên không để ý tới cậu nhóc.
Sở Tiểu Bảo lại tội nghiệp nói: "Ăn ngon ăn no, đi không nổi nữa rồi!" Nhưng mà, cậu lại nói thêm một câu lời lẽ chí lý: "Chú hiền lành như vậy, ôm cháu đi, người tốt sẽ cả đời bình an!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc cậu nhóc, mọi người ở đây đều cho rằng kiên nhẫn của anh ta đến cực hạn, đang muốn phát tác, lại thấy anh ta cúi người ôm đứa bé vào lòng.
Mọi người kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Tổng giám đốc Cố...
Vậy mà thật sự không để ý gì đi ôm đứa nhỏ này!
Trời ạ!
Phải biết rằng anh ta luôn chẳng có lòng kiên nhẫn đối với trẻ con!
Sở Tiểu Bảo vui mừng, nhẹ nhàng hôn gò má anh ta, thẹn thùng nói: "Chú thật tốt!"
Cố Cảnh Liên: "..."
Thật sự ghét bỏ cái hôn kia.
Cố Cảnh Liên ôm Sở Tiểu Bảo vào xe, thấy con chó nhỏ, lập tức đá văng một cái: "Cút."
Sở Tiểu Bảo thấy, "a" một tiếng, vội vàng nói: "Sao chú lại тһô Ьạᴏ như vậy? Đây là bạn tốt của cháu, chú không được bắt nạt nó!"
Sắc mặt Cố Cảnh Liên càng xám xịt.
Bạn tốt?
Sở Tiểu Bảo lại coi như không thấy, vỗ tay gọi chó nhỏ: "Tiểu Bạch, nhanh lên, đến đây!"
Con chó nhỏ nơm nớp lo sợ nhìn Cố Cảnh Liên một cái, nhanh chóng bò lên xe, để lại vết chân trên ghế.
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc