Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1365

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người đàn ông cười khan vài tiếng: "Ha ha, đây không phải là do đến vội quá... Cho nên chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị xong sao? Hơn nữa mang theo nhiều tiền như thế đi đường rất nguy hiểm!"
Nhất thời yên lặng.
Cố Cảnh Liên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt u ám, khiến người ta không rét mà run.
Anh ta tiện tay cầm lấy một cái túi, đầu Ng'n t mở túi ra, bột phấn trắng rơi xuống.
"Tôi muốn chính là tiền mặt, thật là ngu xuẩn mới lấy mấy thứ này để giao dịch."
"Này...!" Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi: "Cố Cảnh Liên, những thứ này đều là đồ tốt, anh..."
Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn cắt ngang: "Anh có biết lãng phí thời gian của tôi sẽ có kết quả gì không?"
"Cái gì?"
Người đàn ông kia còn chưa dứt lời, đã thấy Cố Cảnh Liên đột ngột lấy ra một khẩu S***g, nhanh tay lên đạn, nhắm ngay mi tâm anh ta, không dông dài, "pằng" một tiếng!
Máu tươi văng khắp nơi.
"Làm gì thế hả?"
Người của đối phương cũng nhanh chóng rút S***g ra, nhưng động tác của Cố Cảnh Liên vẫn nhanh hơn một chút.
"Pằng - pằng - pằng "
Cùng với tiếng S***g giảm thanh, chỉ thoáng trong nháy mắt, tất cả những người kia đã trở thành những cỗ thi thể lạnh băng nằm trên đất.
Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn ở lại hiện trường, mặt không chút thay đổi xoay người, vệ sĩ lập tức đuổi theo, đưa anh ta lên xe.
"Tổng giám đốc Cố, những người này nên xử lý như thế nào?"
"Còn cần tôi phải dạy?" Cố Cảnh Liên tức giận, mở cửa xe, lạnh lùng ra lệnh: "Kiểm tra kĩ càng, đừng để một tên nào sống sót, sau đó xử lý sạch sẽ hiện trường."
"Vâng ạ!"
Anh ta xoay người, vừa định lên xe, ánh mắt thoáng nhìn ra ghế sau, một đứa bé lẳng lặng cuộn mình nằm đó, trong lòng ôm một chú chó con. Chú chó cực kỳ nhạy bén, vừa rồi nghe thấy tiếng S***g thì lập tức tỉnh lại, vừa thấy có người mở cửa, xuất phát từ việc muốn bảo vệ chủ nhân, nó nhìn chằm chằm Cố Cảnh Liên, nhe răng trợn mắt đầy cảnh giác!
Đứa bé lại ngủ cực kỳ yên ổn.
Mấy tiếng S***g vừa nãy cũng không làm nó tỉnh, có lẽ là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, cho nên đã ngủ say thì không tỉnh được.
Cố Cảnh Liên liếc mắt đánh giá đứa bé, trên người nó mặc bộ đồ màu trắng, dính đầy bùn, giầy rách tung toé, tóc tai hỗn độn không chịu nổi, khuôn mặt vốn thanh tú đáng yêu cũng bị tro bụi làm cho chật vật.
"Từ đâu lại chạy ra thằng bé này." Cố Cảnh Liên ngạc nhiên, anh ta cũng chỉ mới ra ngoài một lát, tại sao lúc trở về, trên xe lại có thêm một đứa bé.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn xung quanh đều là rừng núi hoang vắng, anh ta đã cố ý chọn nơi hẻo lánh làm địa điểm giao dịch, rất hiếm người ở đây.
Đứa nhỏ này rốt cuộc là từ đâu chạy đến đây.
Mấy người vệ sĩ nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, muốn gọi đứa bé tỉnh dậy, con chó trong lòng Sở Tiểu Bảo lập tức sủa lên!
Tiếng chó sủa lập tức khiến Sở Tiểu Bảo giật mình tỉnh giấc.
Cậu nhóc mở to mắt, ngồi thẳng người, ánh mắt trong suốt bắt gặp ánh nhìn của Cố Cảnh Liên.
"A - -!"
Ánh mắt Cố Cảnh Liên đầy tia lạnh, khiến đứa bé sợ hãi, người đàn ông này thật đáng sợ, trên người tràn ngập sát khí!
Thật là dọa người!
Người đàn ông tuổi còn trẻ, khuôn mặt đẹp trai, thế nhưng ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta sởn gai ốc!
"Chú... Chú..." Sở Tiểu Bảo thở dốc, chỉ thốt lên hai tiếng.
"Tổng giám đốc Cố, nên làm gì với đứa bé này đây?" Một vệ sĩ thăm dò hỏi.
Cố Cảnh Liên vẫn không nói gì, Sở Tiểu Bảo lập tức run sợ nói: "Chú... Chú đừng đuổi cháu xuống xe được không?! Cháu bị người xấu vứt ở nơi đây, nếu chú đuổi cháu xuống xe, nhất định cháu sẽ phải ૮ɦếƭ!"
"..."
Sẽ phải ૮ɦếƭ?
Cố Cảnh Liên cong khoé môi, nhìn xung quanh.
Lời này không phải là giả.
Nếu vứt đứa bé ở trong này, một đứa bé năm tuổi có chạy đằng trời, dù cho nó có giỏi giang thế nào cũng khó lòng sống sót.
Nhưng mà, đứa bé này còn chưa biết anh ta là người tốt hay là người xấu đã chắc chắn anh ta không bán nó đi chỗ khác?
Đứa nhỏ này xem ra giống hệt con chó nhỏ trong lòng, điềm đạm đáng yêu, bộ dạng tủi thân, chỉ thiếu nước ôm lấy chân anh ta mà xin xỏ!
"Cháu không sợ chú là người xấu sao?"
Cố Cảnh Liên hỏi.
Sở Tiểu Bảo nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: "Người xấu?"
"Cháu không sợ chú bán cháu đi nơi khác?"
"Nhìn chú có vẻ nhiều tiền." Sở Tiểu Bảo nịnh nọt, cười tít mắt nói: "Bán cháu đi còn không mua nổi một cái xe. Chú nhất định là người tốt."
Cố Cảnh Liên: "..."
A, cái từ người tốt này trước giờ đều không phải dùng để nói đến anh ta.
Anh ta cong môi, nói: "Chú cũng không phải là người tốt."
Sở Tiểu Bảo không tin, cậu khó mà liên hệ người đàn ông tao nhã cao quý này với hai chữ "người xấu"", vì thế mở miệng nói: "Ồ? Làm gì có người xấu nào tự nhận mình là người xấu? Cháu cảm thấy, chỉ có loại *** phóng hỏa mới đúng là đồ xấu xa! Chú vừa đẹp trai lại vừa có tiền, nhất định là người tốt!"
Cậu nhóc vừa dứt lời, ầm một tiếng, kho hàng phía trong bị đốt cháy, lửa nhanh chóng lan ra thành một trận hoả hoạn lớn.
Sở Tiểu Bảo há hốc miệng, một người đàn ông cao to đi đến bên cạnh Cố Cảnh Liên, cung kính nói: "Tổng giám đốc Cố, thi thể đã kiểm tra xong, đều ném vào kho hàng, đốt cháy hết."
Cố Cảnh Liên gật đầu, lúc quay lại đã thấy vẻ mặt cứng ngắc của Sở Tiểu Bảo.
Cậu nhóc lúng ta lúng túng chỉ vào kho hàng đang cháy, hoảng sợ hỏi: "Chỗ đó... Chỗ đó vì sao lại bốc cháy?"
Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng bâng quơ: "Chú đốt."
"Vì sao chú lại đốt?" Sở Tiểu Bảo sợ hãi trở lại, giọng càng lúc càng nhỏ, bả vai run rẩy.
"Bởi vì chú đã ***, phóng hỏa, hủy thi diệt tích."
"..."
Sở Tiểu Bảo không biết "hủy thi diệt tích" là gì, nhưng là nghe hiểu một câu - - "Chú đã ***".
Miệng cậu nhóc biến thành chữ "O".
Cố Cảnh Liên mỉm cười: "Sợ sao?"
Sở Tiểu Bảo vội vàng liền gật gật đầu: "Chú, chú... Chú thật sự là người xấu? Không đúng! Chú không thể là người xấu!"
Cố Cảnh Liên cũng không có kiên nhẫn, lạnh lùng ra lệnh: "Xuống xe."
Sở Tiểu Bảo cẩn thận đánh giá quang cảnh hoang vu bên ngoài, lắc đầu.
"Cháu mặc kệ."
"..."
"Bên ngoài lạnh lắm, nhất định sẽ bị đông ૮ɦếƭ." Nói xong, Sở Tiểu Bảo liền dùng khổ nhục kế, vừa nói, nước mắt vừa chảy ròng ròng, dường như đang cố gắng tranh thủ sự thương cảm: "Chú, mẹ cháu có nói một câu, cứu một mạng người, còn hơn xây mười toà tháp. Chú cứu cháu một mạng, người tốt sẽ được báo đáp!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc