Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1358

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Mẹ..."
Đáy mắt cậu mơ hồ có chút ẩm ướt, thì thào nói.
Nhưng mà, Sở Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn này, lại trở thành bước ngoặt lớn trong số phận của cậu, rất lâu sau này nghĩ lại, nghĩ tới hai người đàn ông đã bắt cóc mình, cậu thậm chí còn cảm động tới rớt nước mắt.
Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này!
...
Bóng đêm càng mờ mịt.
Trong sở cảnh sát, một chiếc xe đỗ ở cửa.
Cửa xe mở ra, Sở Hà cầm hai tay một người đàn ông đã bị trói, đẩy ra ngoài: "Thành thật một chút!"
Người đàn ông hình như có chút không phục, trên cánh tay để trần xăm đầy hình xăm, tóc nhuộm màu rực rỡ, cả người hùng hùng hổ hổ: "Con đàn bà thối!"
Vừa lên tiếng, liền sặc mùi R*ợ*u.
Sở Hà nhíu mày, lấy tay xua xua trong không khí, sau đó đạp một cước vào phía lưng người đàn ông, người kia không kịp chuẩn bị, liền ngã nhào xuống đất.
"Miệng sạch sẽ một chút!"
Người đàn ông căn răng nghiến lợi: "Làm sao? Tao mắng mày đó thì làm sao?"
"Làm sao?"
Sở Hà cười lạnh đi tới, túm lấy tóc anh ta, giơ tay lên tát cho anh ta ba cái bạt tai.
"Ba ba ba!"
Người đàn ông vẻ mặt ngẩn ra, đau đến há miệng: "Làm gì vậy?"
Sở Hà hỏi: "Không phải anh hỏi tôi làm thế nào sao? Như vậy đã được chưa?"
"Mẹ..." người đàn ông lại muốn mắng tiếp.
Sở Hà lại giơ tay lên, người kia nhất thời sợ hãi, không dám mở miệng.
Người phụ nữ này, tính khí cũng không vừa.
Mới vừa rồi ăn ba cái bạt tai, khiến cho anh ta cả người tê dại rồi.
"Ngoan ngoãn một chút, sẽ đỡ chịu đau khổ, hiểu không?" Sở Hà nói xong, liền kéo anh ta vào bên trong.
Vừa tới cửa, người trực ca liền ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tiểu Sở, hơn nửa đêm còn tới sao?"
"Ừm! Có người báo vụ đánh bạc, khi tôi chạy tới, liền bắt được người này!"
"Cực khổ cho cô rồi!"
Sở Hà giơ tay lên, xem như là chào hỏi, sau đó đưa người vào trong, nhốt vào phòng thẩm vấn, mới vừa chuẩn bị làm biên bản, người trực cùng cô đi tới, trong tay cầm điện thoại của cô.
Cô ra ngoài làm nhiệm vụ bình thường không mang theo điện thoại di động, vì lo lắng mình bị phân tâm, hoặc là sơ suất rơi mất điện thoại.
Trước cũng có một người giống cô, khi đi làm nhiệm vụ mang theo điện thoại di động, khi truy nã một nhóm tội phạm thì để rơi điện thoại, sau đó mấy tên thoát được tìm thấy điện thoại, tìm ra địa chỉ, sau đó đến tận nhà người cảnh sát đó để trả thù, bắt có vợ con, nhưng may mắn cuối cùng vẫn thoát được.
"Tiểu Sở, hình như nhà cô xảy ra chuyện..."
Sở Hà vừa ghi chép văn bản, hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn: "Có chuyện gì thế?"
"Là hàng xóm của cô gọi tới, nói nhà cô có chuyện, cô mau trở về xem sao!"
Sở Hà nhận lấy máy, vừa nhìn, là số của Tống Triều Cảnh gọi tới, cô nhíu mày, đồng nghiệp hiểu cô đang lo lắng, nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Nếu xảy ra chuyện, cô mau về đi! Tôi ở đây trông giúp cũng được!"
"... Tôi về trước, ở đây giao cho anh vậy!" Sở Hà nhìn về phía phòng thẩm vấn, nói: "Người kia bị tình nghi, không phải tốt đẹp gì, nếu cần thiết, sử dụng một chút thủ đoạn, bao giờ anh ta chịu khai mới thôi!"
"Vi phạm chuyện gì?"
"Đánh bạc!"
"Được rồi! Cô mau về đi!"
Sở Hà cũng không hỏi nhiều, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, lấy điện thoại di động rồi chạy ra khỏi cửa, sau khi lên xe liền ấn gọi số Tống Triều An, điện thoại rất nhanh được kết nối.
"Alo?"
"Là tôi, Sở Hà, Triều An, ở nhà xảy ra chuyện gì?"
"Chị Sở, chị mau về đi! Nhà chị xảy ra chuyện, một giờ trước, có hai người đàn ông vọt vào nhà của chị, hình như đã bắt Sở Tiểu Bảo đi rồi! Lúc em chạy sang, đã nhìn thấy Mạnh Tinh Tuyết đang đuổi theo rất xa, cuối cùng té xỉu xuống đất, em vừa muốn chạy ra đỡ cô ấy dậy, nhưng ngay sau đó liền có mấy chiếc xe chạy tới, mấy người trên xe bước xuống rồi đón cô ấy đi, không biết đi đâu!"
"Xe chạy hướng nào?"
"Hình như là hướng đi huyện! Có phải là đi bệnh viện hay không?"
Sở Hà cả người cứng ngắc, cô cúp điện thoại, đội mũ bảo hiểm lên, chạy về phía bệnh viện huyện.
Cả thị trấn này chỉ có một bệnh viện lớn.
Mà từ sở cảnh sát tới bệnh viện đó cũng không xa lắm.
Khi cô chạy tới nơi, liền nhìn thấy từng hàng xe có rèm che đỗ ở cửa, cô phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, xem biển số xe, đều là từ thủ đô tới, chỉ là có một hàng số đặc biệt, bảng trắng chữ đỏ, không phải loại bình thường.
Cô theo bản năng nghĩ tới Mạnh Tinh Tuyết.
*** một hồi co chặt.
Cô gấp đến độ xe cũng không kịp khóa, cả người vọt vào phòng cấp cứu, bệnh viện lớn như vậy, chỉ có phòng cấp cứu còn sáng đèn, cô đi tới, thình lình nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cửa, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Mạnh Tinh Tuyết đang nằm ở bên trong phòng này.
Sở Hà đi tới, mới vừa đến gần, liền bị vài người đàn ông to cao ngăn lại.
"Xin lỗi, chỗ này không được phép tới gần!"
Sở Hà ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tôi tìm Mạnh Tinh Tuyết."
Vừa nghe được cái tên Mạnh Tinh Tuyết này, hai người đàn ông nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn.
Mộ Yến Thừa ngồi trên ghế băng dài, cả đầu đau nhức, tâm sự nặng nề, nhưng khi có người tới báo cáo, cẩn thận hỏi: "Giám đốc Mộ, có một người phụ nữ nói muốn tìm Mạnh Tinh Tuyết."
"Người nào?"
"Không rõ lắm, nhưng cô ta mặc quần áo cảnh sát!"
Mộ Yến Thừa ngẩng đầu, men theo ánh nhìn, thấy cách đó vài mét, một cô cái đứng ôm mũ bảo hiểm, ánh mắt âm trầm.
Con ngươi anh không khỏi co rút lại, cảm giác được dung mạo người phụ nữ này hết sức quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
"Cho cô ta qua đây!"
Anh nhớ kỹ trước đây có sai người điều tra, người phụ nữ này, có lẽ người người cho Mạnh Tinh Tuyết ở nhờ.
"Rõ!"
Sở Hà được phép đi vào, cô ngẩng đầu nhìn phòng cấp cứu sáng trưng, lòng nhất thời co lại.
Cô xoay người hỏi Mộ Yến Thừa: "Tinh Tuyết ở bên trong?"
Mộ Yến Thừa cảnh giác hỏi: "Cô là ai?"
"Trước khi hỏi thân phận người khác, không phải nên tự giới thiệu mình sao?" Sở Hà mặt không đổi sắc chất vấn.
Một người đàn ông thấy cô không khách khí, nhất thời muốn tiến lên, lại bị Mộ Yến Thừa giơ tay ngăn lại.
"Chỗ này không có chuyện có của người!"
"Nhưng, giám đốc Mộ..."
Anh ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Sở Hà, nhịn tức giận, trầm giọng nói: "Mộ Yến Thừa!"
"A? Anh là người đàn ông bội bạc kia?"
"..." Mộ Yến Thừa nhất thời không chống đỡ nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc