Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1355

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô lập tức muốn đưa tay đóng cửa lại, nhưng đã bị hai người đàn ông nhanh tay hơn tóm lấy, sau đó truyền tới một lực vô cùng mạnh, đá văng cánh cửa, xông vào phòng.
Mạnh Tinh Tuyết trở tay không kịp, té ngửa ngã xuống đất, vì bảo vệ cái thai trong bụng mà cô cố gắng dơ tay ra đỡ.
"A..."
Mạnh Tinh Tuyết đau đến tím mặt, "ba" một tiếng, đèn lập tức được bật sáng, cả căn nhà sáng rực lên.
Cô ngẩng đầu nhìn, đã thấy hai người mặc áo đen, dùng khăn che mặt, vừa bước vào, thấy cô ngã trên mặt đất, lập tức phản ứng kịp, có lẽ người này là nghe động tĩnh của bọn họ mà thức tỉnh.
"Người phụ nữ này lại nhạy bén như vậy!"
Một người đàn ông cười lạnh, lấy trong túi ra một tấm ảnh, nhìn một cái sau đó đối chiếu với Mạnh Tinh Tuyết, "Cô chính là Mạnh Tinh Tuyết?"
Mạnh Tinh Tuyết chặt chẽ cắn răng, còn tưởng hai người đàn ông này là do Mộ Yến Thừa phái tới, sắc mặt lập tức ảm đạm, không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận!
"Tôi không phải!"
"Cô không phải?" người đàn ông lập tức cười cười: "Giống trong ảnh như vậy, còn muốn lừa ông sao?"
Mạnh Tinh Tuyết thấy bọn họ bỉ ổi, lập tức nhíu mày, tim đập loạn lên.
Cô không biết hiện tại là mấy giờ, cũng không biết Sở Hà khi nào thì trở về.
Trong lòng cô rất rõ ràng, bằng vào cô hiện đang mang thai, tay lại trói gà không chặt, tuyệt đối không phải đối thủ của hai người đàn ông to lớn này.
Cô chỉ còn cách kéo dài thời gian, mới là thượng sách!
"Các người.... các người là ai?" Mạnh Tinh Tuyết lấy hết dũng khí hỏi.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó nhìn cô, ánh mắt ngoan độc: "Cô không cần hỏi, ngoan ngoãn giao con ra đây!"
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra.
"Đem con ra đây?"
Cô sửng sốt, không hiểu rốt cuộc người này có ý gì.
Hai người đi quá gấp, Tống Ân Nhã cũng là ra chỉ thị không rõ ràng, chỉ nói là muốn đứa bé, cũng không hề nói rõ ràng, là đứa bé trong bụng.
Khiến cho hai người họ tưởng rằng, đứa bé mà cô chủ muốn là một đứa bé bốn năm tuổi, vì vậy, lúc này mới nói như vậy.
Hơn nữa, Mạnh Tinh Tuyết bây giờ mới mang thai hơn ba tháng, bụng còn chưa rõ ràng, cộng thêm vóc người cô tốt, căn bản không nhìn ra đây là người phụ nữ có thai.
Bọn họ tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
"Muốn giả ngu sao? Đứa bé ở đâu? Ngoan ngoãn đen ra đây, đừng để chúng tôi ra tay!"
Mạnh Tinh Tuyết cắn môi, nhưng đột nhiên ý thức được điều gì, tim đột nhiên co rút.
Không hay...
Sở Tiểu Bảo...
Hai người đàn ông tiếng động ồn ào, lập tức kinh động tới cậu nhóc đang ngủ say, Sở Tiểu Bảo bị đánh thức, nhập nhèm mở mắt, trong cơn buồn ngủ nhìn thấy ánh đèn sáng trưng lại càng thêm hoảng sợ, ngái ngủ kêu một tiếng: "Dì Tinh Tuyết..."
Nghe âm thanh mềm nhũn, trong lập tức liền thu hút chú ý của hai người đàn ông.
Người cầm đầu nhìn theo hướng âm thanh, đi tới bên giường, liền thấy trong chăn là một cậu bé đang ngái ngủ, lập tức vui mừng!
"Đại ca, chẳng lẽ đứa bé mà cô chủ muốn, chính là đứa bé này?"
Một người đàn ông nhỏ giọng nói thầm.
"Câm miệng! Cứ đem người đi trước..."
Người nọ ra lệnh một tiếng, người còn lại liền đưa tay về phía Sở Tiểu Bảo.
Sở Tiểu Bảo cảm nhận được có một bàn tay to đang hướng tới mình, vẻ mặt mơ màng mở mắt, chỉ nghe giọng nói khàn khàn của Mạnh Tinh Tuyết kêu lên, gần như thét: "Tiểu Bảo! Chạy mau, có người xấu!"
"A..."
Sở Tiểu Bảo nhất thời tỉnh táo lại, mở mắt ra, nhưng chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị người đàn ông túm lấy, khiến cậu sợ hãi òa khóc!
"Buông... buông ra!"
"Đi!"
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó liền rời đi.
Mạnh Tinh Tuyết mắt thấy họ muốn mang Sở Tiểu Bảo đi, lập tức hoảng sợ xông tới, chặt chẽ túm lấy vạt áo người phía sau, lòng như lửa đốt, rơi nước mắt: "Đừng đem nó đi! Nó vô tội, các người muốn là đứa con trong bụng tôi! Ở trong bụng tôi, người các người muốn mang đi là tôi, đừng làm hại người vô tội! Không phải đứa bé này, tôi và nó một chút quan hệ cũng không có! Cầu xin các người, đừng làm nó tổn thương!"
"Cút ngay!" Người đàn ông cầm đầu đẩy cô ra, sau đó ôm đứa bé đang khóc rống chạy xuống lầu.
Mạnh Tinh Tuyết liều lĩnh đuổi theo, nghe tiếng khóc của Sở Tiểu Bảo đang không ngừng truyền tới, đầu óc trống rỗng, cô thậm chí không để ý tới đứa con trong bụng, vừa đuổi theo hai người đàn ông vừa khóc: "Đứa bé các người muốn tìm, nó đang trong bụng tôi! Không phải đứa bé đó, các người lầm rồi!"
Cô không tiếc hy sinh bản thân, hy vọng cứu được Sở Tiểu Bảo.
Dù cho mình bị họ mang đi, *** phá thau, cũng quyết không thể để liên lụy tới người vô tội!
Nhưng mà, lời cô nói hoàn toàn không làm hai người đàn ông để vào tai.
Hai người đàn ông đá tung cửa lớn, sau đó đi ra xe, mở cửa, muốn đẩy Sở Tiểu Bảo vào trong, Mạnh Tinh Tuyết thấy vậy thì hoảng sợ lao tới...
Sở Tiểu Bảo gào khóc choài người ra với lấy cô.
Một người đàn ông trong đó rất nhanh, liền túm lấy tay Mạnh Tinh Tuyết, "Tao bảo mày cút, không nghe thấy sao?"
Nói, người này đẩy Mạnh Tinh Tuyết ngã mạnh xuống đất.
Một cước đạp vào đầu gối cô, Mạnh Tinh Tuyết rên lên một tiếng, cả người lảo đảo ngã trên mặt đất.
Lúc này, mưa đã ngày càng dày hạt.
Đường trở nên lầy lội, khiến cho cả người Mạnh Tinh Tuyết dính đầy bùn đất.
Sở Tiểu Bảo nhìn thấy Mạnh Tinh Tuyết thê thảm như vậy, lập tức tức giận, há miệng nhỏ ra "a... a" cắn mạnh một cái vào vai người đàn ông phía trước.
"A... a---" người kia hét lên một tiếng, hung hăng quát: "Súc sinh..."
Vừa dứt lời, liền ra một cái bạt tai.
Sở Tiểu Bảo ăn trọn cái bạt tai này, cả người lệch sang một bên, ngã về phía sau, đầu ***ng vào cửa xe, trước mắt liền tối sầm lại.
Người đàn ông nhìn thấy cậu hôn mê bất tỉnh, lúc này mới hài lòng!
Cũng tốt.
So với việc cậu ta ở trên xe khóc rống, như này sẽ tốt hơn nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc