Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1349

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà nghi ngờ hỏi: "Làm sao em phát hiện ra?"
Mạnh Tinh Tuyết khổ sở nói: "Có hôm, có một người phụ nữ tới tìm em, em mở cửa, cô ta trực tiếp cho em một bạt tai, mắng em là hồ ly tinh. Trời ạ, lúc ấy em rất kinh ngạc! Hồ ly tinh? Trong đầu em chẳng hiểu gì hết."
"... Đàn ông như vậy còn lưu luyến làm gì?" Sở Hà giận dữ.
"Sau chuyện kia, em cực kỳ thương tâm, lần đầu tiên tranh cãi với anh ấy, em vừa khóc vừa làm loạn, hy vọng anh ấy cho em một lời giải thích hợp lý. Nhưng anh ấy lại nói, làm là làm, còn cần gì giải thích. Anh ấy nói, ngoài em ra, anh ấy còn có rất nhiều phụ nữ khác, phần lớn đều là công cụ cho anh ấy chơi đùa mỗi tối. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, cho nên anh ấy cũng chẳng mặn mà gì với phụ nữ, anh ấy cho rằng, phụ nữ chỉ là công cụ sinh con! Sở dĩ em có thể ở lại bên cạnh anh ấy lâu như vậy, là vì em biết nghe lời, cũng là vì anh ấy có chút tình cảm với em! Mặc dù có cảm tình, nhưng nếu em cứ làm loạn như vậy, anh ấy cũng sẽ thấy chán ghét!"
"..." Sở Hà từ trong giọng nói bình tĩnh của cô ta, cảm nhận được một tia tuyệt vọng và đau lòng.
"Đàn ông như vậy, vẫn nên tránh xa một chút."
"Đúng vậy, em cũng đã tự nhủ bản thân như thế." Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên cười giễu: " Em thật là khờ, lại còn muốn thay đổi anh ấy! Bởi vì... Em cũng có thể cảm nhận được anh ấy yêu em. Cho nên em cho rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ bỏ cả rừng hoa chỉ để theo mình em."
"Em có thể cảm nhận được anh ta yêu em?"
"Vâng!"
"Ví dụ như? "
"Rất nhiều chi tiết. Tỷ như, lúc em bệnh, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh, lúc em không vui, anh ấy liền ôm em vào trong ***, an ủi như dỗ dành con nít. Tuổi thơ của em chưa từng cảm nhận được ấm áp như vậy. Em cho rằng, đây hẳn là tình yêu? Cả đời này, anh ấy là người tốt với em nhất."
Sở Hà lại càng dở khóc dở cười: "Chỉ vậy thôi mà em đã mù quáng rồi? Tinh Tuyết, em thật quá ngây thơ."
Mạnh Tinh Tuyết run run: "Bởi vì, thật sự... chưa từng có người đối xử tốt với em như thế."
"Làm sao có thể? Cha mẹ em thì sao?"
"Ừm... Bởi vì... Em không phải con đẻ."
"Cái gì?" Sở Hà kinh ngạc.
Mạnh Tinh Tuyết nói tiếp: "Em nghe em trai nói thôi. Nó nói, em không phải người nhà này, lúc ba tuổi cha đã mang đi làm xét nghiệm ADN, chứng thật em không phải con của ông ấy. Thì ra lúc mẹ em kết hôn với ông ấy đã mang thai rồi. Từ nhỏ ông ấy đã không quan tâm em, về sau có em trai, ông ấy lại càng mặc kệ. Mà mẹ em, ít nhiều gì cũng nghĩ đến cảm nhận của ông ấy, dù sao thì ông ấy không vứt bỏ em đã là tốt lắm rồi. Cả nhà đều lấy em làm hổ thẹn, cho nên..."
Sở Hà bất đắc dĩ: "Chuyện này không phải lỗi của em."
"Cho nên, lúc anh ấy đối xử tốt với em như thế, em không còn lý trí gì nữa." Mạnh Tinh Tuyết cười tự giễu: "Có phải rất buồn cười không?"
"Không có, chỉ là có chút đau lòng cho em thôi."
Sở Hà nói: "Cho nên, em muốn thay đổi anh ta? Kết quả là...?"
"Cho nên, em muốn thay đổi anh ta? Kết quả là...?"
"Về sau, em biết rõ thân phận của anh ấy, bối cảnh xuất chúng, dòng họ lừng lẫy, em biết rõ muốn kết hôn sinh con cho anh ấy là chuyện xa vời, đại khái là bọn em không thể nào vĩnh viễn cùng ở một chỗ. Cho dù như thế, nhưng em lại vẫn cứ ngốc nghếch, mỗi ngày đều tự thôi miên chính mình, tự nhủ rằng mình chỉ là quyến luyến chút tình cảm của anh ấy thôi. Em cũng từng nghĩ tới việc rời đi, nhưng trong đầu đều là ký ức về anh ấy, nếu như rời khỏi anh ấy, em sẽ không thể nào sống nổi... Em đã nhiều lần thu dọn hành lý xong xuôi, sau cùng lại bỏ lại. Rồi em phát hiện mình mang thai, cho nên rất vui vẻ, đứa bé này là con anh ấy, cho nên em ảo tưởng rằng anh ấy sẽ kết hôn với em, sau đó chúng em sẽ có một gia đình. Nhưng đau khổ thay, gia đình anh ấy không chấp nhận em."
"Anh ta biết, muốn em bỏ đứa bé?"
"Không có..." Mạnh Tinh Tuyết dừng một chút, cô đơn nói: "Anh ấy nói, sinh đứa bé ra, anh ấy sẽ nhận con, nhưng tuyệt đối không thể kết hôn. Anh ấy nói, sẽ cho em biệt thự, tìm bảo mẫu, cho em tiền, cũng sẽ gánh vác trách nhiệm... Chỉ là, không thể kết hôn. Anh ấy có thể cho em tất cả, nhưng không thể cho em danh phận."
"Khốn nạn!" Sở Hà lạnh lùng đánh giá.
Mạnh Tinh Tuyết không cam lòng nói: "Nhưng mà em muốn chính là danh phận! Cho dù phải trả giá như thế nào, em cũng hy vọng có thể trở thành vợ của anh ấy! Em không cần biệt thự, không cần tiền, chỉ cần anh ấy!"
"Thật khờ!"
"Em cũng biết em rất ngốc."
"Nếu đã như vậy, tại sao còn rời đi?"
"Bởi vì..."
Mạnh Tinh Tuyết im lặng thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Bởi vì tối hôm đó, em muốn ngả bài với anh ấy, nếu anh ấy thật sự không cần em, em sẽ rời đi. Em gọi cho anh ấy rất nhiều lần, sau đó có một người phụ nữ nhận điện thoại. Cô ta nói, anh ấy đã ngủ, lúc ấy, trái tim của em hoàn toàn nguội lạnh, cũng hoàn toàn tuyệt vọng... Cô ta rõ ràng là đang khiêu khích em. Em cũng mệt mỏi, cho nên muốn chấm dứt sạch sẽ với anh ấy. Trước khi đi, em gửi tin nhắn, nói sẽ xoá sạch đứa nhỏ này, để cho anh ấy không đi tìm em. Em nghĩ chắc hẳn anh ấy cũng không tìm em đâu? Lúc em rời đi, chỉ cầm ít tiền và vật tuỳ thân, trang sức đều trả lại cho anh ấy."
"Vì sao phải rời đi?" Sở Hà hờn giận.
"..."
Mạnh Tinh Tuyết sửng sốt.
"Vì một người phụ nữ khiêu khích nên bỏ đi?" Sở Hà nói tiếp: "Em kiên trì lâu như vậy, tới cùng là vì cái gì? Vì một tên đàn ông mà kiên trì lâu như vậy, lại vì một ả đàn bà mà bỏ đi? Chuyện này thật nực cười? Em làm như vậy chỉ khiến người khác đắc ý thôi. Em nghĩ xem, chẳng cần tốn sức lực đã đuổi được em đi rồi, người ta sẽ đắc ý đến mức ngay cả nằm mơ cũng cười!"
"..." Mạnh Tinh Tuyết ngơ ngẩn mở to hai mắt nhìn.
"Sở Hà..."
Sở Hà nói: "Tinh Tuyết, chị thật sự không hiểu nổi, em không nên rời khỏi hắn. Em trước giờ đều không phải là một cô gái phóng khoáng, nếu em cứ miễn cưỡng mình thành người như thế thì chỉ càng phản tác dụng thôi! Có lẽ là bởi vì tính cách chị vốn mạnh mẽ, cố chấp, cho nên nếu đổi lại là chị, ngay từ đầu chị đã không động lòng, như vậy sẽ không rơi vào tay giặc, sẽ nhân lúc mình còn chưa lún sâu vào mà dứt khoát rời đi. Mà cho dù chị có lún sâu đi chăng nữa, thì dù anh ta có bao nhiêu phụ nữ bên người, chị cũng sẽ ra tay ςướק anh ta về. Cho dù có danh phận hay không, chỉ cần cả thể xác và tinh thần anh ta đều là của chị, thì chắc chắn sẽ không chứa được người phụ nữ khác! Nếu đã kiên trì lâu như vậy, ngốc cũng được, khờ dại cũng được, sao lại không kiên trì đến cùng?"
"..." Mạnh Tinh Tuyết gắt gao cắn môi, hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt: "Nhưng mà giữa em và anh ấy không có hy vọng gì."
"Em đã không chiếm được hạnh phúc thì cũng đừng để cho anh ta được như ý. Anh ta đã khuấy loạn cuộc đời em đến mức nghiêng trời lệch đất như thế, em cũng phải khiến cho cuộc đời anh ta không được yên ổn! Cho dù cả hai bên có *** lẫn nhau, ràng buộc nhau cả đời cũng được."
"..." Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra.
Cô ta còn tưởng rằng, Sở Hà khuyên cô ta rời xa người kia, yên ổn sống.
Lại không nghĩ rằng, chị ấy lại thấy cô ta không nên rời đi.
Sở Hà oán giận: "Em cứ rời đi như vậy, nhìn qua thì vui vui vẻ vẻ đấy, nhưng từ đầu tới cuối, em đều không thể từ bỏ được anh ta! Trong lòng có khúc mắc, chẳng lẽ có thể vui vẻ sao? Đổi lại là chị, hoặc là triệt để quên đi, hoặc là dây dưa cả đời. Nhưng em thật sự có thể hoàn toàn quên anh ta sao? Em xem, vô tình nhắc tới anh ta thôi mà mặt em cũng đã đổi sắc. Căn bản em sẽ không quên được anh ta, cũng không bỏ xuống được phần chấp niệm này, là tự lừa mình dối người, đúng không? Đổi lại là chị, nhất định sẽ liều lĩnh ςướק anh ta về!"
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra, nhíu mày, đúng như lời Sở Hà nói, cô ta không buông xuống được.
Mộ Yến Thần, cái tên chìm sâu trong đáy lòng này, đã chiếm trọn thanh xuân tốt đẹp của cô ta.
Cô ta thương anh ta, cho dù anh ta không phải một người đàn ông hoàn mỹ, cho dù anh ta có rất nhiều khiếm khuyết, nhưng cô ta vẫn si mê anh ta như trúng bùa.
"Vậy..."
Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên hỏi: "Vậy nếu có một ngày, chị gặp cha của Tiểu Bảo, có lẽ, cũng từng là người chị yêu sâu đậm, nhưng khi đó anh ấy đã có người khác, thậm chí người đó là vợ anh ấy thì sao? Chị có ςướק anh ấy về không?"
"Hai chuyện này không giống nhau."
"Vì sao không giống?"
Sở Hà nói: "Cho dù có một ngày như vậy, cũng phải xem chị có còn tình cảm với anh ấy không! Nếu không yêu thì ςướק về làm gì? Nếu chị thương anh ấy, nhưng anh ấy đã quên chị, có gia đình của anh ấy, chị sẽ không phá hoại. Nhưng em thì khác, người kia của em không thuộc về ai cả, cho nên không cần phải nghĩ nhiều."
"Vâng..." Mạnh Tinh Tuyết gật đầu: " Em hiểu rồi."
"Chỉ mong em thật sự hiểu. Đời người cực kỳ ngắn ngủi, nếu đã thích thì cứ tranh đoạt, đừng để uổng phí một đời."
"Sở Hà, chị thật là phóng khoáng."
Sở Hà cười: "Không phải là phóng khoáng, chỉ là chị cảm thấy đời người thật thú vị thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc