Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1343

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cánh nhà báo đứng ở bên dưới chợt hiểu ra!
Thì ra là thế!
Trong số những nhà báo có mặt ở đây cũng có không ít phụ nữ đã lập gia đình và sinh con, đối diện với câu chuyện này của Vân Thi Thi không ít người cảm thấy đồng cảm với cô mà sinh lòng thương tiếc!
Đổi lại nếu như khi đó họ rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhất định họ cũng sẽ làm như thế.
Bởi vì muốn đền đáp công ơn nuôi nấng của cha nuôi, mà phải đem bản thân ra làm vật giao dịch, chuyện này thật sự tương đối tế nhị.
Có thể Vân Thi Thi chỉ muốn báo ân nên mới làm như vậy.
Nhưng nếu là bọn họ rơi vào hoàn cảnh đó, bọn họ liệu có tự nguyện làm như vậy không?
Huống hồ, đứa con mà mình đứt ruột đẻ đau vậy mà lại phải nâng hai tay dâng cho người khác!
Đây lại là đứa con ruột thịt nữa chứ!
Máu mủ tình thâm, có thể nảy sinh ra lòng "ích kỷ" ở phút trót như vậy là việc đương nhiên!
Cô hơi ngừng một lát, hồi tưởng lại một chút kí ức cũ, cô cảm thấy tương đối thoải mải khi có thể bày tỏ hết lòng mình trước mặt công chúng, có một số việc mà cứ phải chôn chặt trong lòng mãi, kỳ thực cũng không tốt lắm.
Có thể nói ra được, thật sự như trút được cả một gánh nặng vậy!
Mộ Nhã Triết nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Thật sự rất cảm ơn ông trời đã cho chúng ta gặp lại nhau lần nữa."
Vân Thi Thi cũng quay đầu nhìn anh, hai mắt chạm nhau, ăn ý hiện lên ý cười.
Mọi người bên dưới vô cùng ngưỡng mộ hai người bọn họ.
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau ấm áp vô cùng, trong mắt của Mộ Nhã Triết ẩn hiện tình yêu vô bờ bến mà anh dành cho cô.
Đây chính là biểu cảm tuyệt diệu nhất mà không một kĩ sảo hay bất cứ một kỹ thuật biểu diễn nào có thể lột tả được!
Có thể thấy được anh yêu cô nhường nào!
Vân Thi Thi thật sự rất hạnh phúc!
Có lẽ giờ phút này đây chính là lúc mà người ta nói tới, cái gọi là khổ tận cam lai!
"Anh Mộ, có thể giới thiệu một chút về hai đứa trẻ đang đứng bên cạnh anh được không?"
Một nhà báo lên tiếng hỏi.
Mộ Nhã Triết vui vẻ gật đầu: "Được."
Nói xong, anh ôm Hữu Hữu vào lòng, đưa mic cho cậu bé, Hữu Hữu cầm lấy mic, biểu cảm trên mặt có hơi bối rối, lần đầu tiên trong đời đối diện trước nhiều nhà báo như vậy, nếu nói là không hồi hộp thì thật sự là đang nói dối rồi.
Cậu lẩm bẩm một câu: "Ai ya, cháu... cháu phải nói cái gì bây giờ ạ?"
Đám nhà báo đứng phía dưới cười ồ lên vì biểu hiện ngây thơ của cậu.
Mà Mộ Dịch Thần lúc này cũng rất tự nhiên tiến lại gần chỗ Vân Thi Thi, nhóc Hữu Hữu là lần đầu tiên đứng trước đám đông, có lẽ còn có chút mới lạ cho nên có rất nhiều điều muốn nói, ánh đèn Flash lóe sáng liên tục, nhóc Hữu Hữu cũng cười không ngừng, bộ dạng có vẻ đang vô cùng thích thú.
Mộ Dịch Thần cũng cầm lấy mic, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào các cô chủ đang có mặt ở đây ạ! Cháu tên là Mộ Dịch Thần, năm nay bảy tuổi rồi ạ!"
Tiếng cười bên dưới lại lần nữa rộ lên.
Hữu Hữu hơi xấu hổ nói: "Cháu tên là Vân Thiên Hữu, tên này là do mẹ cháu đặt! Mẹ nói là, lúc mà cháu vừa ra đời, cơ thể rất yếu ớt, cấp cứu hồi lâu, lại nhờ ông trời thương yêu nên phù hộ cho cháu, cháu mới có thể sống sót, vì vậy cái tên này chính là một kỉ niệm để ghi nhớ không bao giờ quên. Nhưng mà tên ở nhà của cháu thì gọi là Hữu Hữu, các cô chú có thể gọi cháu là Hữu Hữu ạ! Mộ Dịch Thần sinh sớm hơn cháu 15 phút, nên được làm anh cháu."
"Ơ, họ Vân sao?"
Bên dưới phát ra tiếng xì xào.
Có một nhà báo tò mò hỏi: "Bạn nhỏ Hữu Hữu này, cháu có dự định đổi lại họ của mình không? Để có thể cùng một họ với anh của cháu là họ Mộ đó?"
"Cháu muốn mang họ của mẹ!" Hữu hữu chẳng cần nghĩ ngợi gì lập tức trả lời: "Lúc cháu sinh ra tên cháu là Vân Thiên Hữu, thì mãi đến sau này cháu vẫn sẽ lấy cái tên họ này, không bao giờ thay đổi."
"Không sợ cha sẽ giận sao?" có một nữ nhà báo lên tiếng hỏi đùa.
"Cha cháu yêu mẹ cháu lắm, nên đương nhiên sẽ đồng ý! Huống hồ, cho dù bọn cháu có mang họ của ai thì chẳng phải chúng cháu đều rất giống nhau sao!" Nói xong, cậu còn tinh nghịch liếc mắt về phía Mộ Nhã Triết: "Cha, cha thấy nói như vậy có đúng không?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, không nói gì cả, giống như là ngầm đồng ý.
Mộ Dịch Thần vừa nghe thấy vậy, liền ngẩng cao đầu: "Con cũng muốn mang họ mẹ."
Mộ Nhã Triết: "..."
Sắc mặt của người nào đó lập tức đen lại: "Con vừa nói cái gì?"
"Con cũng muốn mang họ Vân giống mẹ! Cái tên Vân Dịch Thần thật sự là rất dễ nghe!?"
Mộ Nhã Triết trừng mắt: "Đừng có làm loạn."
Mọi người ở bên dưới lại được thêm một trận cười, mọi người đều thấy rằng hai đứa nhóc này thật là lém lỉnh.
Bầu không khí không bị trùng xuống như vừa nãy nữa, mà giờ đang dần sôi động lên, rất tự nhiên không hề có gì là miễn cưỡng cả.
Cảm giác hòa thuận vui vẻ này, đối lập với Kỷ Nhan, bơ vơ lẻ loi, cô ta không biết hiện giờ nên rời đi hay là tiếp tục ngồi lại nữa, nếu cứ ngồi lì ở đấy thì thật xấu hổ, lại thêm việc phải nhìn cảnh vui vẻ kia, làm cô ta thấy rất khó chịu.
Thật không cam lòng, bực bội, chán ghét, căm hận...
Các loại tâm tình tiêu cực bao phủ lên tâm trạng của cô ta, Kỹ Nhan khó chịu khi thấy cánh nhà báo tập trung lại ở quanh gia đình bốn người bọn họ, Mộ Nhã Triết đột nhiên công bố tin kết hôn, làm cho cô ta trở tay không kịp!
Năng lực của Mộ Nhã Triết vẫn luôn khó lường như vậy!
Cô ta quả thực không nghĩ tới.
Chẳng phải là anh đã rời khỏi công ty nhà họ Mộ rồi sao?
Cô ta chứng kiến cảnh Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, hai người vô cùng tình cảm đứng trước ống kính, ánh mắt của anh nhìn Vân Thi Thi rất dịu dàng đầy ý cưng chiều, hai người bọn họ thân mật ghé sát vào nhau, ăn ý nhìn nhau mà cười, người đàn ông tuấn tú khí chất bất phàm, còn người phụ nữ thì khí chất mỹ lệ làm rung động lòng người, giả sử trên thế giới này có tồn tại truyện cổ tích, thì chắc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Sắc mặt của Kỷ Nhan càng ngày càng trắng, tròng mắt long xòng xọc cả lên, muốn lao ra phá vỡ tràng cảnh kia, nhưng quả thật nếu như vậy thì không khác gì làm trò hề cả, lập tức sẽ trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích, chế nhạo.
Thua rồi!
Cuối cùng cô ta vẫn thua bởi Vân Thi Thi!
Nhưng thật sự không cam lòng một chút nào cả!
Lần trước cũng thua một vố bởi người này, chẳng nhẽ lúc này lại tiếp tục thua nữa sao, cứ thua mãi như vậy à?!
...
"Tôi và cô ấy đã đính ước, và đang trong thời gian chuẩn bị hôn lễ."
Có nhà báo hỏi: "Khi nào thì hôn lễ chính thức diễn ra?"
Sắc mặt Vân Thi Thi hơi đỏ lên, cô có chút xấu hổ cúi đầu, Mộ Nhã Triết nhìn thấy nét mặt này, ánh mắt đối diện ánh đèn flash trở nên thâm thúy: "Ngày chính xác chưa định được, nhưng đang bắt tay vào chuẩn bị các công đoạn cho lễ cưới rồi. Một khi định được ngày tốt, nhất định sẽ thống báo với các bạn truyền thông một tiếng. Trong hôn lễ cũng có dành ghế lô đặc biệt cho các nhà báo, hy vọng tới lúc đó, các vị có thể tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, làm nhân chứng cho hạnh phúc của tôi và cô ấy!"
"Anh Mộ, cầu chúc cho anh và Thi Thi mãi mãi hạnh phúc!"
"Chúc phúc cho hai người!"
Các nhà báo nói ra những lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
Thông qua màn ảnh, rất nhiều khán giả nhìn thấy cảnh này mà bị cảm động!
Thật sự quá hạnh phúc!
Hạnh phúc tuyệt vời nhất trên thế giới này, có lẽ là được gả cho người mình yêu thương nhất!
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, hai cái tên này, thật sự rất xứng đôi vừa lứa!
Trong buổi họp báo này, Kỷ Nhan chẳng làm được gì, cuối cùng cô ta đành lủi thủi ra về dưới ánh mắt chán ghét của cánh nhà báo, trông như một con chuột đáng thương lầm lũi chạy trong mưa.
...
Ánh đèn nê ông chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Vân Thi Thi dựa vào lan can, thỉnh thoảng tự tay mân mê lọn tóc của mình.
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng tựa cằm lên cần cổ của cô, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Vân Thi Thi cười nhẹ một tiếng, mấp máy môi, có hơi xấu hổ nói: "Em... em chỉ là đang cảm thấy, tất cả mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, thật sự giống như mơ vậy."
"Không thật sao?"
"Ừm."
Vân Thi Thi chớp mắt: "Từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ địa ngục lên thiên đường, mọi thứ đều thoắt cái đã trôi qua rồi, cảm giác nhịp tim cũng đập theo không kịp."
"Tuyệt vọng?"
Mộ Nhã Triết cong mi, làm như không hiểu lời cô nói, xoay người cô về phía mình, khiến cho gương mặt cô hướng về phía anh: "Sao lại tuyệt vọng?"
"Anh không thấy là mới đầu những nhà báo đó trông rất kích động sao, giống như kiểu là hận không thể ăn tươi nuốt sống em vậy, nhất nhất muốn đào bới ra một cái tin tức giật gân gì đó. Khi đó, em cảm thấy rất tuyệt vọng."
Dừng một chút, cô bỗng nhiên liếm môi, ánh mắt lấp lánh: "Nhưng mà lúc đó anh lại xuất hiện như một vị thần còn Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần thì lại như biết phép thuật vậy, mọi người cùng nhau xuất hiện trước mặt em, thổ lộ tình cảm của bản thân đối với em cho những nhà báo kia biết... Em lúc đó giống như đang bước đi trong sương mù vậy! Thật sư có chút..."
Cô giật mình, giống như là cân nhắc nên dùng từ ngữ nào mới hợp lý, nhưng mà lại cảm thấy hình như mình đã nhiều lời rồi, nên đành thở dài một tiếng: "Anh biết không? Đêm nay, khoảnh khắc đó, em đã vui vẻ biết nhường nào. Nhưng mà cũng thật sự rất sợ hãi, mình hạnh phúc như vậy, liệu ông trời có ghen tỵ mà tước đoạt hết đi không?"
"Em tin vào ông trời như vậy sao?"
Mộ Nhã Triết híp mắt: "Đến cả Hữu Hữu cũng mang một chữ Thiên ở trong tên, rốt cuộc là em có bao nhiêu mê tín vậy?"
"Chẳng phải là vận mệnh của mỗi một con người đều được ông trời an bài khác nhau sao!?" Vân Thi Thi chu miệng, không cho là đúng nói: "Không phải là em mê tín, nhưng mà cái khái niệm như vận mệnh do ông trời an bài này, anh nên tin em là tốt nhất."
"Cô gái ngốc nghếch này!" Mộ Nhã Triết cưng chiều cốc đầu cô một cái, giận trách: "Từ bây giờ trở đi, em đừng có tin vào ông trời gì gì nữa, tin anh là được rồi."
"Ông trời là chủ của vạn vật! Anh muốn thay thế vị trí của ông ấy sao? Hừ hừ, dã tâm của anh thật lớn!" Vân Thi Thi biểu lộ ra sự oán trách, trong lòng lại nhịn không được cười thầm.
Mộ Nhã Triết lại nói: "Anh cũng không có lòng dạ ấy! Anh chỉ là..."
Tiếng nói của anh chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn cô rất kỹ, bỗng nhiên cười gian, môi đặt lên vị trí chóp mũi của cô, hôn nhẹ một cái, hơi thở thơm nhẹ lướt qua như u lan: "Anh chỉ muốn làm "ông chủ" của em mà thôi."
Nói xong liền đặt một nụ hôn lên môi cô, dịu dàng âu yếm.
Nụ hôn nồng nàn kiều diễm.
Môi của cô ấm áp mềm mại, giống như có ma lực khiến cho anh trầm luân mãi không dứt ra được, đầu lưỡi linh hoạt tách ra hai bờ môi, thâm nhập vào trong, không ngừng dụ dỗ không ngừng đòi hỏi lấy cô.
Nhưng mà thời điểm lãng mạn như thế này thì thường sẽ xuất hiện một số người không biết ý mà phá vỡ bầu không khí.
Lách bách! Lách bách!
Một hồi pháo bông được đốt lên, ánh sáng rực rỡ đang ngày càng gần phía này.
"Cha! Mẹ!"
Thanh âm hồn nhiên vui vẻ của Mộ Dịch Thần truyền đến, Vân Thi Thi cả kinh, theo bản năng đẩy Mộ Nhã Triết ra, ánh mắt liếc ra xa đã thấy hai thằng nhóc, mỗi đứa tay cầm một chuỗi pháo bông, khoa tay múa chân chạy lại đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc