Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1341

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Cô Vân Thi Thi, không cần phải né tránh câu hỏi của tôi có được không?” Phóng viên đó vẫn ép sát từng bước, không cho cô đường lui, “Mời tự mình trả lời câu hỏi của tôi!”
Vân Thi Thi cúi đầu, im miệng một lúc lâu không nói, đột nhiên lạnh lùng nhếch môi lên, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, trên mặt không còn lúng túng như vừa rồi, trái lại là một loại thản nhiên, không có chút sợ hãi, “Còn cần trả lời vấn đề gì nữa?”
“…”
“Không phải cô đã nói rõ hết mọi chuyện rồi sao?”
Vân Thi Thi lạnh lùng nói, “Tôi đúng là chưa kết hôn mà có con, năm mười tám tuổi, tôi đúng là vì đẻ thuê cho nhà họ Mộ sinh ra một đôi song sinh, nếu đây là đáp án cô muốn, như vậy tôi có thể nghiêm túc nói, còn chính diện trả lời cô, đúng như lời cô nói.”
Ánh mắt phóng viên sáng lên, “Nói như vậy, cô thừa nhận rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng mà tôi không có ôm ý nghĩ xấu xa ‘Mẹ vinh nhờ con’ gì đó, tôi chỉ là…”
Vân Thi Thi đáng muốn giải thích, lúc trước cô giữ Hữu Hữu ở bên người, là vì âm kém dương sai, lúc trước sinh Hữu Hữu xong, đứa bé không còn hơi thở, nhà họ Mộ phái người mang Mộ Dịch Thần đi, bọn họ hiểu lầm Hữu Hữu đã mất, để đứa bé ở trong phòng sinh lạnh lẽo.
Sau đó ý tá bất ngờ phát hiện, cậu còn hơi thở mỏng manh, lập tức ôm đi cấp cứu, lúc này mới có thể cứu sống.
Nhưng mà phóng viên bên dưới không cho cô cơ hội giải thích.
Vừa dứt lời, nhất thời tất cả mọi người náo loạn.
Bọn họ chỉ nghĩ Vân Thi Thi thừa nhận tất cả những chuyện phóng viên kia nói, bởi vậy tin rằng cô đúng là từng chen vào tình cảm của Mộ Nhã Triết và Mộ Uyển Nhu.
“Vân Thi Thi, nói như vậy, cô thực sự tham dự vào tình cảm của Mộ Nhã Triết và Mộ Uyển Nhu? Cô là kẻ thứ ba chen chân sao?”
“Vân Thi Thi, cô đã có lịch sử là kẻ thứ ba, như vậy bây giờ cùng Cao Nam, và Kỷ Nhan, cũng là kẻ thứ ba chen chân sao?
“Vân Thi Thi, mời cô trả lời câu hỏi của tôi, cô làm như vậy, thật sự không cảm thấy lương tâm bất an sao?”
“Vân Thi Thi, kẻ thứ ba đáng xấu hổ, cô cho rằng cô làm như vậy, nên cho nhóm fan yêu thích của cô công đạo thế nào đây?”

Tất cả những câu hỏi chói tai, giống như gió lốc điên cuồng, thổi cô đi.
Tất cả phóng viên đều đến trước đài, rất có xu thế ăn sống nuốt tươi cô!
Tần Chu thấy cục diện không khống chế được, lập tức đi tới, ôm lấy vai Vân Thi Thi, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Hiện trường đã không khống chế được, không nên ở lâu, chúng ta đi.”
“Tần Chu…”
“Chuyện gì, lát nữa nói sau!”
Nói xong, Tần Chu vừa thanh minh vừa ôm cô, vẻ mặt sốt ruột, ý đồ đột phá vòng vây, đưa cô rời khỏi hiện trường.
Nhưng mà phóng viên đâu chịu bỏ qua?
Thấy cô rời đi, nhất thời như ong vỡ tổ đi lên, bao quanh bọn họ, vô số microphone để gần mặt cô, vô số phóng viên kéo ống tay áo cô, thậm chí còn túm lấy cánh tay cô, Vân Thi Thi cảm thấy có người túm tóc cô, đưa tay đi đẩy phóng viên, phóng viên bị đẩy, cũng tức giận, lớn tiếng gào lên, “Vân Thi Thi, cô không nên động tay động chân, tôn trọng phóng viên một chút!”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, còn tưởng rằng Vân Thi Thi ra tay đánh người, cũng phẫn nộ kêu lên, “Đánh người đánh người rồi! Vân Thi Thi ra tay rồi!”
“Tôi không có đánh người!” Vân Thi Thi tức giận cãi lại.
“Tôi không có đánh người!” Vân Thi Thi tức giận cãi lại.
Nhưng mà lại bị vùi dập trong đám đông chen chúc.
Đánh người sao?
Những phóng viên vô lương tâm này muốn nhanh chóng đội cái mũ tội danh này lên đầu cô sao?
Bên tai đầy những giọng nói gắt gỏng, các phóng viên dã man chen lấn cô, thấy cô muốn rời khỏi hiện trường, chen lấn thành bức tường thịt người, giữ chặt phòng thủ tại cửa, không cho cô đi.
Vân Thi Thi bị chen tới chen lui, trên mặt nhất thời hiện lên tức giận, cô nâng mắt nhìn xung quanh, nhìn mỗi khuôn mặt đều hung dữ vặn vẹo, trái tim dần dần lạnh lẽo.
“Vân Thi Thi, chẳng lẽ cô không định cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng sao?”
“Chen vào tình cảm của người khác là không đúng!”

Vân Thi Thi bị bực bội quấy nhiễu, che kín lỗ tai, tức giận đến toàn thân phát run.
Rốt cuộc cô cũng phá vỡ, lớn tiếng nói, “Tôi không làm tổn hại bất luận người nào!”
Một tiếng thét chói tai thê lương, cắt qua không khí trong hội trường.
Cô khàn giọng nói, “Tôi không làm tổn hại bất luận người nào! Cho nên cũng cầu xin các người, đừng làm tổn hại tôi! Đừng phỉ báng tôi! Đừng nói xấu tôi! Đừng hủy diệt tôi!”
Bốn chữ đừng liên tiếp, hầu như dùng hết tất cả khí lực!
Nhưng mà dù vậy, vẫn không thể nào ngăn cản nhiệt tình quá phận của tất cả phóng viên.
“Vân Thi Thi…”
“Vân Thi Thi…”
Có vô số người kêu tên cô.
Cô nhất thời cảm thấy, không đếm được ruồi bọ vang lên quanh tai cô, chọc người ta phiền lòng!
“Đủ rồi!”
Cô điên cuồng kêu to, nhưng mà lúc này, cửa lớn hội trường lại bị một lực lượng mạnh mở ra, phóng viên canh giữ ở cửa trở tay không kịp, bị lực mạnh bất ngờ làm ngã xuống đất.
Cửa hội trường mở rộng ra.
Một giọng nói non nớt phẫn nộ của trẻ con vang lên, “Người nào dám ***ng đến một sợi tóc của mẹ tôi, tôi sẽ cho người đó đẹp mặt!”
Giọng nói ngây thơ ngọt ngào, nghe là biết đứa bé nhỏ tuổi, nhưng giọng nói trong veo như vậy lại ẩn chứa khí thế kinh người, làm cho cả hội trường nhất thời yên tĩnh lại.
Giống như có người nào đó đè âm thanh xuống.
Mọi người đều nhìn về phía cửa, mà Vân Thi Thi nghe được giọng nói quen thuộc, giật mình nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng Mộ Dịch Thần, đôi mắt mở to hơn!
Ngay sau đó, phóng viên ở hội trường cũng trong nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, nhất là khi trông thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới, khi Mộ Nhã Triết xuất hiện tại hội trường, trong nháy mắt, đại sảnh rực rỡ giống như nhất thời u ám!
Tất cả mọi người quên tranh cãi ầm ĩ, giống như thời gian dừng lại ở một khắc này từ đấy im lặng.
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú xuất hiện ở trong mắt mọi người, lại còn giống như thiên thần, cao to anh tuấn, tay anh nắm một đứa bé trai nhỏ mặc tây trang, ánh mắt đứa bé trong suốt, ánh mắt bánh bao nhỏ đảo qua đám người, cuối cùng nhìn Vân Thi Thi, nhất thời trở nên dịu dàng giống như gió xuân.
Mà ánh mắt người đàn ông, từ lúc anh xuất hiện đó, chưa bao giờ rời khỏi thân thể cô.
Anh lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt như vậy, giống như trong trời đất này, tất cả sự vật đều u ám, chỉ có cô là rực rỡ.
“Là Mộ Nhã Triết…”
“Sao có thể là anh ta được?”
“Sao anh ta có thể đột nhiên xuất hiện?”
“Người đàn ông này là Mộ Nhã Triết sao? Là thái tử Mộ thị người ta vẫn hay đồn đấy sao?”
“Trời ạ! Trước đây tôi còn muốn phỏng vấn anh ta, còn không có cơ hội đó!”
“Đúng vậy! Phải biết rằng, cho tới bây giờ anh ta đều không cho phỏng vấn, ngoại trừ báo tài chính và kinh tế cao cấp, mới có cơ hội!”

“Mẹ!”
Một tiếng xưng hô vang dội, hấp dẫn mọi người chú ý.
“Mẹ sao?”
“Đứa nhỏ này gọi Vân Thi Thi là mẹ?”
“A! Cô xem, hai đứa nhỏ này có bộ dạng giống nhau như đúc, là thai song sinh!”
“Tôi nhận ra đứa bé này, không phải là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Mộ thị, Mộ Dịch Thần đây sao? Là con trai của Mộ Nhã Triết.”
“Không phải Mộ Nhã Triết đã rời khỏi Mộ thị rồi sao?”

Mọi người xì xào bàn tán.
Vân Thi Thi nhìn Hữu Hữu, lại nhìn thoáng qua Mộ Dịch Thần, cuối cùng ánh mắt hoang mang rơi vào người Mộ Nhã Triết, trong nháy mắt đều đã hiểu rõ!
Khó trách Tần Chu nói mở họp báo, ánh mắt nhìn cô ý vị thâm trường như vậy.
Anh ta nói, “Thi Thi, em đừng lo lắng, em chỉ cần đối phó nửa trước là được, nửa sau, sẽ có người thay em chăm sóc.”
“Thi Thi, em sẽ không có một mình.”

Hóa ra là anh.
Cuộc họp báo lần này, là anh chuẩn bị sao?
Anh muốn…
Tự mình làm rõ những tin đồn này sao?
Hốc mắt Vân Thi Thi đỏ lên.
Hữu Hữu không để ý những phóng viên nghị luận, xuyên qua đám người, chạy về phía Vân Thi Thi, mãi đến khi cậu đến trước mặt cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, lộ ra đau lòng và áy náy.
“Mẹ, bọn con đến muộn, để mẹ bị ấm ức rồi!”
Mắt Vân Thi Thi đỏ lên, vô số ấm ức trào lên, cô cố kìm nén, ngồi xổm người xuống, dùng lực ôm Hữu Hữu vào trong ***, nước mắt nóng bỏng nhịn không được, rơi hết vào vai cậu, áo của cậu…
Nước mắt dọc theo da cậu chảy xuống.
Rốt cuộc…
Rốt cuộc lúc này, có thể danh chính ngôn thuận, trước mặt toàn bố thế giới, ôm cậu vào trong ***.
Giờ khắc này, cô thật sự, thật sự đợi lâu lắm rồi!
“Hữu Hữu…”
“Mẹ…” Giọng nói của Hữu Hữu cũng lập tức nghẹn ngào.
Giờ khắc này, sao cậu không đợi đã lâu chứ.
Rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận, ở trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt nhiều ống kính như vậy, trước mặt người xem cả nước, ôm mẹ yêu quý của cậu.
Mộ Dịch Thần cũng xuyên qua đám người, chạy đến bên cạnh cô, ôm lấy Vân Thi Thi và Hữu Hữu.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết hơi lóe, đột nhiên nhẹ nhàng nhếch môi, cũng chậm rãi đi về phía cô.
Anh rất ít khi xuất hiện trước ống kính, còn là trường hợp trước mặt công chúng như vậy, đối diện với người xem trực tiếp cả nước, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Nhưng mà cảm giác không tệ!
Người đàn ông bước đi, tản ra khí tràng đáng sợ, cao quý, kiêu căng, không để cho ai khinh nhờn, lại còn như thiên thần đi đến, phóng viên lập tức sợ hãi tránh ra, ai cũng không dám chắn trước mặt anh.
Có phóng viên gan lớn, cẩn thận dựng thẳng microphone, đi theo anh, môi run run hồi lâu, lại không có can đảm nói ra một chữ!
Bọn họ không dám!
Không có dũng khí như vậy!
Mộ Nhã Triết không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mãi đến khi chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay về phía cô, ánh mắt dịu dàng, “Thực xin lỗi, vợ à, anh đến muộn!”
“Vợ - -!”
Tất cả mọi người hít vào một hơi.
Người đàn ông tôn quý siêu phàm này, vậy mà gọi cô là vợ!
Chuyện này xem như trực tiếp thừa nhận thân phận của cô!
Tất cả nghi ngờ trong lúc này, hoàn toàn bị sụp đổ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc