Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1335

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu bĩu môi: "Chú tốt nhất là nên phối hợp cho tốt, nếu vùng vẫy, nhất định rất đau khổ, như vậy mất nhiều hơn được."
"Mày... Mày đừng có nói xằng bậy!"
Cao Nam luống cuống, đây chỉ là một đứa bé, đoán chừng mới chỉ sáu bảy tuổi, xem ra vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng từ lời nói đến ánh mắt đều không giống như là đang nói đùa!
Anh ta theo bản năng đưa mắt nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy Mộ Dịch Thần đi đến phía sau anh ta, từ phía sau lưng ghìm chặt cổ anh ta.
Cao Nam vùng vẫy, nhưng mà Mộ Dịch Thần căn bản không cho anh ta cơ hội, đưa hai tay chặt xuống vai anh ta, chỉ nghe một tiếng rõ ràng, các khớp vai của anh ta bị cậu nắm kêu răng rắc!
"A - -!"
Cao Nam kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn sau lưng, nhưng mà Mộ Dịch Thần căn bản không cho anh ta cơ hội nghỉ ngơi, lại nghe "rắc" một tiếng, cậu nhóc vặn khuỷu tay của anh ta ra sau.
Cao Nam hoàn toàn không còn sức lực để chống đỡ, Mộ Dịch Thần nắm tóc của anh ta, cũng không biết cậu nhóc lấy sức lực từ đâu ra, Cao Nam chỉ cảm thấy bị ném trên mặt đất, "ầm" một tiếng, đầu chạm lên sàn nhà, đầu óc xoay chuyển!
Giây phút đó, anh ta hoàn toàn hoảng sợ!
Anh ta bỗng nhiên ý thức được, hai đứa nhóc này đều không dễ chọc!
Nhất là khi anh ta nhìn thấy Hữu Hữu lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở, bên trong đều là kim châm, có to có nhỏ, có kim băng, có đinh mũ, còn có một đống mũi kim nhỏ, cậu cầm lấy cái hộp, đi tới trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống, híp mắt cười.
"Trò chơi bắt đầu nhé?”
"Không... Không cần..." Cao Nam liều mạng lắc đầu, kinh hoàng mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên biết cái gì gọi là sợ hãi, lập tức liều mạng cầu xin tha thứ: "Không cần! Trò này tôi không chơi! Tôi không chơi với cậu!"
"Đây không phải là chuyện chú có thể tự quyết định."
"Không... Không được, sẽ ૮ɦếƭ, sẽ ૮ɦếƭ đấy!"
Cao Nam liều mạng quát to, có lẽ phải bước một chân vào quỷ môn quan thì mới biết được mọi chuyện đáng sợ thế nào, đường đường là một người đàn ông, anh ta lại vì sợ hãi mà hốc mắt đỏ lên, lập tức nói: "Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Ngày mai lập tức tham dự họp báo, sẽ nói rõ mọi chuyện! Trước đó... Trước đó là tôi nói dối, tôi chỉ làm theo lời Kỷ Nhan, chỉ do tôi không chiếm được nên mới bôi đen thanh danh của Vân Thi Thi! Muốn tôi nói như thế nào cũng được, cho nên... Tha cho tôi, có được không?"
Anh ta hoảng hốt cầu xin, lại không thấy Hữu Hữu có phản ứng gì.
Cậu nhíu mày, cực kỳ khó xử nói: "Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi đã đổi ý rồi. Cho dù chú có mở họp báo thì tôi cũng không thể tha thứ cho chú."
"Tổng giám đốc Mộ... Tổng giám đốc Mộ!"
Cao Nam lập tức vùng vẫy cầu xin Mộ Nhã Triết tha thứ, Mộ Nhã Triết lại nhàn nhã lấy TL, đặt một *** lên khóe miệng, yên lặng nhìn tàn thuốc, từ từ hít một hơi, đối với việc anh ta nức nở khóc lóc cầu xin tha thứ - coi như không có.
Giờ phút này, Cao Nam rốt cuộc cũng hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
“Bảo bối, nhẹ một chút.”
Rốt cuộc Mộ Nhã Triết cũng mở miệng, nhưng mà cực kỳ phúc hắc nói, “Đừng chơi đùa quá mức, thu tay đúng lúc là được?”
“Cha, con biết rồi.” Hữu Hữu cười nhu thuận, thân sĩ nhỏ tao nhã, giờ khắc này ở trong mắt Cao Nam, đứa bé có lúm đồng tiền ấm áp, lại khủng pố như Ma vương nhỏ vậy!
Cao Nam trơ mắt nhìn Tiểu Dịch Thần đi đến trước mặt anh ta, một tay nắm lấy cằm dưới của anh ta, P0'p mặt anh ta, khiến cho anh ta mở miệng thật to, một tay Hữu Hữu bưng một cái hộp, một tay lấy kim ra, cười khanh khách đến gần anh ta.
“A… A a…”

Nửa đêm canh ba, xe cứu thương vội vàng chạy vào bệnh viện, vẻ mặt bác sĩ và y tá khẩn tương nâng một người bị thương toàn thân phát run từ trên xe xuống, mấy bác sĩ sớm đứng ở cửa đợi, lúc trước có người báo án, có người không cẩn thận nuốt nhầm mấy cái kim, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Mấy bác sĩ trực ban nhất thời cực kỳ khó hiểu.
Nuốt nhầm kim sao?
Bọn họ làm bác sĩ nhiều năm như vậy, gặp không ít chuyện đứa bé nuốt nhầm nhiều thứ kỳ lạ, nhưng mà một người thanh niên, còn là một người trưởng thành khỏe mạnh bình thường, vậy mà lỡ nuốt nhầm, không phải là tinh thần rối loạn đấy chứ?
Người bị thương được đưa tới đúng là Cao Nam.
Thân thể anh ta cứng đờ nằm trên cáng, bắp thịt toàn thân đều giật giật không ngừng.
Bác sĩ phán đoán sơ bộ còn tưởng rằng người bị thương bị động kinh, nhưng mà mãi đến khi đưa vào phòng cấp cứu, cẩn thận xem xét một phen, mới giật mình phát hiện, sở dĩ người bị thương toàn thân phát run, đó là vì các khớp xương của anh ta đều bị trật khớp, có chỗ thậm chí bị sai nơi, tác động đến dây thần kinh, lúc này mới phát run.
Nhưng mà khiến người ta kinh ngạc nhất, là phần miệng của người bị thương.
Máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà hoảng sợ.
Chỉ thấy trên môi anh ta, trên lưỡi, trên vách khoang miệng, đều xen kẽ kim ngắn dài không đồng đều, có kim đâm qua lưỡi, có kim lại trực tiếp xuyên qua miệng, nhìn đi nhìn lại, thực sự khiến người ta không rét mà run, căn bản khó có thể tưởng tượng, nhiều kim xen kẽ trong miệng như vậy, rốt cuộc thống khổ ra sao.
Miệng vết thương khá đơn giản, dù sao không có vết thương nào quá nặng, chỉ cần rút kim ra, cầm máu khử trùng, bôi thuốc vào thì không sao nữa, chỉ là cổ tay phải rõ ràng gãy xương, xương bánh chè đầu gối trái vỡ ra, đầu gối cũng không có bầm tím, cụ thể còn phải chụp CT mới biết mức độ vết thương.
Khi bác sĩ chuẩn bị đẩy anh ta vào phòng chụp CT*, người bị thương trên giường đột nhiên khàn giọng kêu rên, ngũ quan vặn vẹo, luôn đau đớn kêu, “Đau…”
*: Computed Tomography, chụp cắt lớp.
“A a a - -”
“Đau quá…”
Mấy bác sĩ còn tưởng rằng anh ta gãy xương nên mới đau đớn, y tá ở bên cạnh trấn an, người đàn ông đột nhiên đứng thẳng, ánh mắt hung dữ kéo ống tay áo bác sĩ, gian nan nói ra một câu kinh người, “Tôi… tôi nuốt vào ba cây kim… Lấy nó ra… Lấy nó ra!”
Vừa dứt lời, giống như dùng lực quá mạnh, anh ta nôn ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt các bác sĩ kinh hãi, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, bắt đầu làm kiểm tra, lúc này mới giật mình, toàn bộ quá trình người đàn ông này không dám nói, là vì yết hầu của anh ta cũng bị một cây kim nhỏ đâm, mà sau khi thông qua kiểm tra phát hiện, thực quản của anh ta, trong bụng có hai cây kim khác, nếu làm không tốt, chậm thêm vài bước, e là nguy hiểm đến tính mạng.
Cao Nam lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cao Nam lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật tiến hành suốt cả một buổi tối, mới miễn cưỡng qua được thời kì nguy hiểm.
Lần này Hữu Hữu không có nặng tay, cũng không cho anh ta nuốt 1000 cây kim, nhưng mà chuyện này, cũng làm cho sau này Cao Nam nhìn thấy đồ vật bén nhọn, sẽ sợ hãi theo bản năng, không thể kìm nén được.
Đương nhiên, những chuyện này để sau này hãy nói.
Cao Nam bị thương nằm viện.
Hôm sau, nhà họ Cao vội vàng đi tới bệnh viện, nhưng mà nhà họ Cao hỏi đến, Cao Nam lại không nói gì.
Anh ta không dám nói!
Anh ta thật sự sợ ba cha con đó.
Quá phúc hắc, quá độc ác rồi.
Dám nói dám làm.
Nhất là đứa bé Hữu Hữu đó, quả thực là Hỗn Thế Ma Vương, anh ta nào dám nói, chỉ nói cổ họng với miệng đau nhức, muốn tĩnh dưỡng, chuyện khác không tiện hỏi nhiều.
Nằm viện ngày thứ ba, Vương Xuyên Đức đến đây, ông ta vừa vào phòng bệnh, liền bảo người nhà họ Cao ra ngoài, nói có chuyện muốn nói riêng với Cao Nam.
Mới vừa đóng cửa lại, ông ta xoay người, ngồi trước giường, vẻ mặt sầu lo, “Không phải cậu đã bảo cháu giữ khoảng cách với Mộ Nhã Triết nhà họ Mộ rồi sao? Cậu đã cảnh cáo cháu rồi, người phụ nữ của cậu ta, cháu không được phép có một chút chủ ý gì! Nhưng cháu thì sao? Những lời cậu nói đều thành gió thoảng bên tai rồi sao?”
Cao Nam nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt lại, nhíu mày, lại không nói lời nào.
Vương Xuyên Đức lại quở trách tiếp, “Cháu cho rằng Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ thị, liền thật sự biến thành ‘Chó nhà có tang’, hai bàn tay trắng sao? Chẳng lẽ cháu không biết, tập đoàn Thánh Ngự mới đưa ra thị trường gần đây, là công ty do một tay cậu ta sáng lập ra, cháu có biết hay không, bây giờ Mộ thị nghe được tên của cậu ta, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, phần lớn tài nguyên của Mộ thị đều nằm trong tay cậu ta, bây giờ cậu ta rời đi, cũng không quay đầu lại, ra đi một cách thoải mái, nhưng cùng lúc đó, cậu ta cũng mang tài nguyên quan trọng nhất của Mộ thị! Cháu lấy cái gì đấu với cậu ta?”
Đây là lần đầu tiên Cao Nam nghe thấy chuyện này, anh ta biết tập đoàn Thánh Ngự, nhưng không biết ông chủ đứng phía sau tập đoàn Thánh Ngự, lại là Mộ Nhã Triết.
“Sao… có thể…” Cổ họng của anh ta bị thương, chỉ có thể phát ra âm tiết nho nhỏ.
“Lúc Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ thị, rất nhiều nhân tài kỹ thuật trung tâm đều cùng cậu ta đến tập đoàn Thánh Ngự, thậm chí còn từ bỏ lương năm trăm vạn để đi ăn máng khác, đa số nhân vật cấp cao đều rời đi theo cậu ta, để lại Mộ thị như một cái xác không, cháu cho rằng bây giờ Mộ thị còn rực rỡ giống như trước đây sao? Ha ha! Chỉ có thể nói một câu ‘Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo’, cậu thấy không lâu sau, Mộ thị cũng thành hoàng hôn phía Tây thôi!”
“…”
Ánh mắt Cao Nam nhìn vào khoảng không.
“Cậu biết, sớm muộn gì cháu cũng ngã trên thân phụ nữ! Chẳng lẽ cháu không biết hồng nhan hoạt thủy sao? Phụ nữ xinh đẹp đều là kẻ gây tai họa, bởi vì yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cháu thích, người khác cũng thích! Dễ dàng rước lấy tai họa! Phụ nữ, có thể chơi đùa, nhưng không nên thật lòng! Xem trọng, là mong có người cắn câu, không thể cưỡng cầu! Cháu cho rằng cháu là ai? Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, người đàn ông có thể đè bẹp cháu, ở trong nước nhiều không đếm được! Chuyện này, chỉ trách cháu tự cho là đúng rồi!”
*: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn
Từ đầu đến cuối Cao Nam không nói lời nào.
Vương Xuyên Đức nhìn thoáng qua cháu trai của mình, thở dài một tiếng, “May mà chuyện này cậu thay cháu xử lý rồi. Chỉ cần cháu đừng đi tìm Vân Thi Thi gây phiền toái nữa, Mộ Nhã Triết sẽ không gây khó dễ cho cháu!”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc