Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1320

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi cũng kích động: "Tiếu Tuyết, cậu tỉnh lại đi, đừng vì loại đàn ông này mà lao đầu vào lửa!"
"Đừng nói nữa!"
Vẻ mặt Tiếu Tuyết xanh mét, cô ấy đứng lên, trừng mắt nhìn cô, dường như không khống chế được: "Anh ấy sẽ không đối xử với tớ như vậy! Thi Thi... Cậu đừng có như vậy..."
Vân Thi Thi đã lường trước được phản ứng của cô ấy, nhưng không nghĩ tới cô ấy sẽ kích động đến mức này.
Cô nhíu mày lo lắng, vội vàng nói: "Tiếu Tuyết, chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, tớ chắc chắn sẽ không hại cậu, không phải sao?"
"Thực xin lỗi..." Lúc này trong lòng Tiếu Tuyết vô cùng rối loạn, vuốt vuốt mái tóc hỗn loạn, bỗng nhiên cầm lấy bao tay trên sofa, nói với Vân Thi Thi: "Thật xin lỗi, tớ... Tớ không thoải mái, tớ đi trước..."
Nói xong thì lập tức xoay người, cũng không để ý phản ứng của Vân Thi Thi, chật vật chạy ra ngoài, dáng vẻ hệt như một tên lính đào ngũ.
Cô ấy bước vội, đầu óc trống rỗng, va phải nhân viên phục vụ.
"Rầm - - "
Cà phê và bánh ngọt rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Tiếu Tuyết gấp đến mức muốn khóc, chẳng quan tâm gì nữa, chật vật chạy ra khỏi quán cà phê.
Vân Thi Thi lo lắng đuổi theo, thấy phục vụ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt từng mảnh vụn, lập tức lên tiếng giải thích: "Thật xin lỗi! Ngại quá, gây phiền toái cho mấy người rồi."
"Không sao đâu..."
Phục vụ ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thi Thi, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Mới vừa rồi Vân Thi Thi ngồi ở chỗ kia, bởi vì ngọn đèn chiếu lên sườn mặt nên không nhận ra, bởi vậy lúc này người phục vụ mới vui mừng kêu to: "Trời ạ! Cô... Vân Thi Thi?! Cô là người diễn vai Doãn Hạ Thuần sao?"
"Tôi..."
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Tiếu Tuyết ngoài cửa, muốn đuổi theo nhưng cánh tay lại bị người phục vụ túm chặt lấy.
Cô ta tỏ vẻ sùng bái: "Vân Thi Thi, tôi fan trung thành của cô! Phim của cô, ta đã xem vài lần, tôi có thể chụp chung với cô một bức ảnh được không? Hoặc là, cho tôi xin chữ ký!"
"Thật xin lỗi, tôi còn có việc."
Vân Thi Thi lấy hai tờ một trăm đồng nhét vào trong tay cô ta, sau đó vội đuổi theo Tiếu Tuyết, nhưng mà lúc đẩy cửa ra thì lại thấy Tiếu Tuyết đã khởi động xe, phóng đi mất rồi.
"Tiếu Tuyết - -!"
Vân Thi Thi đuổi theo vài bước, nhưng mà chung quy không thể đuổi kịp, đành phải bất lực nhìn chiếc xe càng lúc càng xa.
Cô ảo não vuốt tóc, cắn môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
...
Dọc đường đi, Tiếu Tuyết phóng rất nhanh, từ trước đến nay không sao nhưng giờ phút này lại không thể điều khiển được chiếc xe.
Dù vậy, cô ấy vẫn giẫm chân ga, phóng rất nhanh, cuối cùng, dừng lại trước một biệt thự, cô xuống xe, đi đi lại lại trước cổng.
Cao Nam ở nơi này.
Trong lúc vô thức cô ấy đã lái xe đến đây, bởi vì trong tiềm thức cô ấy rất muốn gặp anh ta.
Nhưng mà xe dừng lại rồi thì cô ấy lại hơi do dự, không biết có nên hỏi rõ Cao Nam về chuyện này không!
Những gì Vân Thi Thi nói đều là sự thật sao?
Bỗng nhiên cô ấy giống như con rùa rụt cổ, không dám bước chân đi vào, bởi vì cho dù sự thật có như thế nào, những gì Thi Thi nói là thật hay giả, thì cô ấy đều không cách nào đón nhận kết quả!
Nếu như chuyện này là thật, vậy thì người đàn ông mà cô ấy yêu, giống như Thi Thi đã nói, đã phản bội cô ấy, chê bai cô ấy, khinh thường cô ấy!
Cô ấy trả giá nhiều chân tình như vậy, thì tính là cái gì?
Nhưng nếu không phải là sự thật thì sao?
Cao Nam nhất định sẽ nghi ngờ cô ấy, thất vọng về cô ấy, như vậy… Những lời Vân Thi Thi nói ra, là có ý đồ gì?
Tiếu Tuyết tâm loạn như ma, hốc mắt ẩm ướt, chân tay có chút luống cuống.
Tiếu Tuyết đột nhiên chật vật ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn dùng hai tay ôm đầu, toàn bộ thế giới đều xoay chuyển, một mảnh u ám, không còn bất luận sắc thái gì nữa!
Cô ấy không biết, nên đối mặt với chuyện này thế nào.
Làm như không biết, hay là…
Chặt đứt đoạn tình cảm này?
Nhưng mà hẹn hò lâu như vậy, đối với đoạn tình cảm này, cô ấy đã hãm sâu vào trong đó, cứng rắn chặt đứt, đơn giản là khoét một miếng thịt trong lòng cô ấy, máu tươi đầm đìa.
Cô ấy sẽ bị thương!
Cô ấy sẽ tuyệt vọng!
Cô ấy sẽ hoàn toàn tan vỡ, sau đó giống như cái xác không hồn, trời sụp xuống, chèn ép cô ấy thật mạnh.
Nhưng mà giống như rùa đen rút đầu, không đi hỏi rõ mọi chuyện, chẳng lẽ như vậy, thật sự tốt sao?
Chỉ là, muốn cô ấy đi chất vấn Cao Nam chuyện này, cô ấy thật sự không có dũng khí và ý chí như vậy.
Cẩn thận hồi tưởng lại, quả thật… Không phải khó mà không nhận ra.
Ví dụ như, trên xe có mùi nước hoa lạ.
Ví dụ như, cổ áo sơmi của anh ta có một sợi tóc rất dài.
Ví dụ như, sau xe có một bó hoa tươi…
Toàn bộ chuyện này, tựa hồ không phải là không có dấu vết!
Nhưng mà, làm sao bây giờ…
Cô ấy nên đối mặt như thế nào?
Ngay lúc cô ấy mơ màng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Tuyết?”
Tiếu Tuyết ngẩn người, mờ mịt quay đầu lại, lại trông thấy Cao Nam đứng ở phía sau, xe của anh ta dừng ở một bên, chắc là vừa về không lâu.
“Em ngồi xổm ở đây làm gì thế?”
Cao Nam hỏi.
Tiếu Tuyết xấu hổ đứng dậy, đỏ mắt, cô ấy đột nhiên không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, vẻ mặt có chút lúng túng, “Anh… Sao anh về nhà sớm vậy? Không phải nói công ty có chuyện gì sao?”
“Ừ, đã xử lý rồi.”
Cao Nam nói xong, liếc mắt đánh giá cô ấy.
Anh ta không hề ngốc, biết được Tiếu Tuyết hẹn Vân Thi Thi, tất nhiên cũng không khó mà suy đoán, rốt cuộc người phụ nữ đó nói cái gì với cô ấy! Khác thường của cô ấy, anh ta nhìn thấy hết, cũng không có bao nhiêu bất ngờ!
Anh ta nhếch môi, “Em đứng ở đây làm gì thế? Đã muộn thế này rồi, anh đưa em về nhà nhé?”
“Cao Nam…”
Tiếu Tuyết nắm chặt tay, lấy hết dũng khí hỏi, “Em có thể nói chuyện với anh không?”
“Nói chuyện gì?”
“Có chút chuyện, muốn hỏi anh.”
Tiếu Tuyết đến gần một bước, nhìn anh ta chăm chú, “Một chút thời gian là được, em có thể nói chuyện với anh không?”
Cao Nam nhìn xung quanh, lập tức nói, “Bên ngoài gió lớn, vào nhà anh ngồi một lát nhé?”
“… Vâng.”
Tiếu Tuyết cùng anh ta trở về nhà.
Trong phòng khách, Cao Nam bình tĩnh rót trà, để chén trà trước mặt cô ấy, lập tưc cầm lấy quả táo trên bàn, kiên nhẫn hỏi, “Muốn ăn táo không? Anh gọt cho em ăn.”
“Vâng…”
Tiếu Tuyết cười, khóe môi cong lên vài phần chua sót.
Cao Nam cầm lấy quả táo, ngồi bên cạnh cô ấy, yên lặng gọt vỏ táo.
Tiếu Tuyết nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, đột nhiên tim đập rớt một nhịp, ánh sáng đột nhiên lướt qua.
Đáng ૮ɦếƭ…
Không tốt.
Cứ như vậy tiếp, cô ấy sẽ rơi vào trong sự dịu dàng của anh ta mất.
Có một số việc, vẫn nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn!
Nghĩ đến đây, cô ấy lấy dũng khí, đột nhiên đối mặt anh ta, lúc Cao Nam gọt táo xong đưa cho cô ấy, cô ấy đột nhiên đưa tay ra, cầm cổ tay anh ta, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Tối hôm qua anh ở đâu?”
Cao Nam giống như không nghe được câu hỏi của cô ta, giơ quả táo trong tay lên, nhíu mày, “Không phải em muốn ăn táo sao? Không ăn à?”
Tiếu Tuyết còn tưởng rằng anh ta có tật giật mình, cố ý tránh đề tài, khó khăn nhếch môi, “Cao Nam, đừng trốn tránh đề tài, được không? Em thật sự hỏi anh, anh có cần phải che giấu như vậy không?”
Cao Nam không biến sắc nhìn mặt cô ấy, đột nhiên, để quả táo sang một bên, thuận tay để cả dao gọt trái cây lên bàn.
Anh ta đột nhiên nhếch môi, tao nhã lấy khăn ra lau ngón tay, mặt không chút thay đổi nói, “Tối hôm qua anh ở đâu, cũng cần phải báo cáo cho em sao? Tiếu Tuyết, anh là phạm nhân, cần phải báo cáo tất cả mọi việc cho em sao?”
Vẻ mặt Tiếu Tuyết cứng đờ, “Em không có ý này.”
“Vậy em có ý gì?”
Biểu tình trên mặt Cao Nam có chút lạnh, “Em đột nhiên ngồi xổm trước nhà anh, bộ dạng mất hồn mất vía, nói có chuyện muốn nói với anh, anh còn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì, kết quả, em lại muốn anh báo cáo hành tung của mình sao?”
Vẻ mặt Tiếu Tuyết phức tạp nhìn anh ta, tâm hoảng ý loạn muốn giải thích, lại không biết nên giải thích từ đâu!
Thấy thế nào, bộ dạng người đàn ông này cũng không có một chút chột dạ!
Chẳng lẽ Thi Thi nói dối sao?
Không có khả năng.
Cô ấy hiểu tính Thi Thi, Vân Thi Thi sẽ không lừa gạt cô ấy, càng sẽ không nói dối.
Cao Nam trả lời có chút trán*** tìm nhẹ, chẳng lẽ, anh ta chỉ giả bộ bình tĩnh ở mặt ngoài, muốn lừa gạt chuyện này sao?
Ngay lúc cô ấy miên man suy nghĩ, lại nghe Cao Nam hỏi, “Có phải Vân Thi Thi nói với em cái gì không?”
Tiếu Tuyết cả kinh, ngẩng mạnh đầu nhìn anh ta, “Cái gì…?”
“Không phải buổi chiều em ở với cô ta sao?”
Cao Nam lại hỏi, “Không phải cô ta lại thổi gió gì đó bên tai em, cho nên, em mới chạy đến chất vấn anh, tối hôm qua anh đi đâu chứ?”
Trong lúc này đầu Tiếu Tuyết mờ mịt.
“Cô ta nói cái gì rồi hả?”
“Cô ấy…”
“Không cần phải che giấu! Chuyện em muốn nói với anh, không phải là chuyện này sao?”
Cao Nam vừa nói, vừa đi đến quầy bar, lấy một chai R*ợ*u đỏ từ trong tủ ra, rót vào một cái ly, lười biếng nâng ly tựa vào quầy bar, khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng, “Để anh đoán nhé… Cô ta sẽ nói với em, tối hôm qua anh ở cùng người phụ nữ khác, sau đó, ở bên ngoài… phản bội em. Đúng không?”
Tiếu Tuyết ngẩn ra, vẻ mặt lập tức trắng bệch.
Trầm mặc một lúc lâu, cô ấy gật gật đầu, ‘Ừm’ một tiếng, “Vâng… Cô ấy nói với em như vậy!”
Ngay sau đó, cô ấy vừa khẩn trương vừa bất an ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi thật, “Cao Nam, cô ấy nói thật sao?”
Cao Nam nhíu mày, nhún vai, ‘Ừ’ một tiếng, “Cô ta nói không sai.”
“…”
Vậy mà anh ta thoải mái thừa nhận rồi?
Tiếu Tuyết có chút khó có thể tin, người đàn ông này, vì sao lại nói thẳng ra thế, ngay cả lấy cớ che dấu cũng không có, thậm chí không thèm che giấu cái gì, trực tiếp thừa nhận rồi sao?
“Anh…”
“Không phải em muốn đáp án này sao? Như em mong muốn.”
“Mới không phải!” Tiếu Tuyết rống lên một tiếng, lập tức đỏ tròng mắt, “Em không muốn nghe đáp án như vậy!
Phủ nhận đi!
Nhanh phủ nhận đi!
Tiếu Tuyết mâu thuẫn nghĩ, tình nguyện anh ta nói dối cô ấy, hoặc là nhanh chóng che giấu, như vậy…
Ít nhất nói lên anh ta để ý đến cảm nhận của cô ấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc