Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 132

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lý Cầm cười nói: “Thi Thi, xưng hô với chàng trai thế nào vậy, sao không mau mời người ta ngồi xuống?”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết không đổi nhìn Lý Cầm, không có bất kỳ động tác gì.
Anh nói anh có số tiền này, không có nghĩa là anh sẽ bỏ ra số tiền này.
Lý Cầm lúng túng, không thể làm gì khác hơn đưa mắt nhìn Vân Thi Thi: “Thi Thi, không biết xưng hô với chàng trai này thế nào vậy!”
“Giám đốc...Mộ!”
Trên giường bệnh, Vân Na khiếp đảm yếu đuối mở miệng, vẻ mặt nôn nóng.
Ánh mắt Lý Cầm kinh ngạc: “Na Na, con quen cậu ấy sao?”
“Ừ...Mẹ, anh ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng, tổng giám đốc Mộ.”
Vừa nghe thấy cách gọi này, mặt Lý Cầm xanh mét.
Giám...Giám đốc tập đoàn nhà họ Mộ, Mộ Nhã Triết?
Nhà họ Mộ, không ai không biết, danh gia vọng tộc hàng đầu của thủ đô.
Trời ơi, người đàn ông này thật sự là giám đốc tập đoàn nhà họ Mộ?!
“Ôi, Thi Thi, chuyện lớn như vậy, sao con không nói với mẹ? Con quen biết giám đốc Mộ từ khi nào vậy...” Ai cũng nghe thấy khi Lý Cầm nói chữ khi nào thì nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn phải duy trì khuôn mặt tươi cười: “Thi Thi, việc của em gái con, con quan tâm nhiều hơn nhé!”
“Một trăm vạn, nhiều như vậy, tôi không có!” Vân Thi Thi không hề nghĩ ngợi từ chối, rồi chợt lạnh lùng bổ sung: “Phiền bà hiểu cho, dù tôi có số tiền này, tôi cũng sẽ không bỏ ra đâu!”
Sắc mặt Lý Cầm cứng đờ, thấy cô nói từ chối, suýt nữa bùng nổ.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết ở đây, bà ta phải cố nuốt cơn tức xuống, quay sang xin Mộ Nhã Triết giúp đỡ: “Cậu Mộ, cậu xem, Na Na là em gái của Thi Thi, giờ chúng tôi vô cùng khó khăn, cậu xem một trăm vạn...?”
Mộ Nhã Triết không thèm liếc mắt nhìn bà ta, hỏi Vân Thi Thi: “Em thấy sao?”
Đây rõ ràng là đang hỏi ý kiến cô.
Sự cưng chiều trên mặt anh không cần hoài nghi, hiển nhiên chỉ cần Vân Thi Thi cho phép, một trăm vạn đối với anh mà nói, chỉ là một dãy chữ số.
Ánh mắt Lý Cầm đầy mong đợi nhìn Vân Thi Thi, lại nghe cô lạnh nhạt nói: “Bà tự nghĩ cách đi. Tôi không giúp được bà!”
“Sao không giúp được mẹ?” Lý Cầm gấp đến độ đỏ cả mắt: “Chẳng phải cậu Mộ ở đây rồi sao? Tập đoàn nhà họ Mộ có bao nhiêu tiền chứ, một câu nói của con, một trăm vạn này đối với cậu Mộ mà nói chẳng đáng vào đâu đâu!”
Không thèm che giấu ý đồ nữa, Mộ Nhã Triết không khỏi nhíu mày.
Những người khác trong phòng bệnh cũng thổn thức, thấy rõ thái độ làm người của Lý Cầm.
Lòng tham, lòng tham không đáy.
Lẽ nào bọn họ đã hiểu lầm cô gái này?
Nhất thời, trong lòng mọi người vô cùng hổ thẹn.
Vân Thi Thi bị những lời này của bà ta làm nhục nhã vô cùng. Đây là gì, muốn kéo cô ăn xin cùng bà ta sao?!
Lý Cầm kích động kêu lên: “Thi Thi, con thực sự thấy ૮ɦếƭ mà không cứu ư? Chẳng lẽ muốn cha con quỳ xuống cầu xin con sao?!”
Trong lòng Vân Thi Thi tức giận.
Lý Cầm này, đang lấy Vân Nghiệp Trình uy hiếp cô à.
“Tôi thấy ૮ɦếƭ không cứu thì sao?”
Bỗng Vân Thi Thi ngẩng cao cằm, lạnh lùng nhìn thẳng bà ta, gằn từng chữ: “Cô ta là bà sinh, đâu phải tôi sinh! Cô ta là bà dạy, đâu phải tôi dạy! Vì sao tôi phải thu dọn kết cục cho cô ta? Không sai, tôi là bà nhận nuôi, nhưng tôi là nô lệ của bà à? Tôi phải bán mạng cho bà ư? Bà còn muốn lợi dụng tôi đến bao giờ? Còn chưa đủ sao? Tôi bị bà hãm hại còn chưa đủ sao?”
Lý Cầm ngây dại.
Mọi người nín thở.
Vân Thi Thi đỡ cái trán đau nhức, nặng nề nói: “A, Lý Cầm, sau này tôi sẽ không gọi bà là mẹ nữa, bà cũng đừng nhận tôi là con gái, tôi cũng không thiếu người mẹ như bà! Về phần Vân Na, các người tự cầu phúc đi! Nếu tôi sinh ra đứa con gái như thế, tôi cũng tự thấy xấu hổ!”
Vân Thi Thi đỡ cái trán đau nhức, nặng nề nói: “Nếu tôi sinh ra đứa con gái như thế, tôi cũng tự thấy xấu hổ! Bà diễn vai mẹ hiền trước mặt mọi người, nhưng bà có thật sự quan tâm tới tôi không? Dù là con gái ruột của bà, cũng không thấy bà quan tâm bao nhiêu! Cô ta bài bạc ở bên ngoài, bà có biết không? Cô ta ở bên ngoài *** phiện, bà biết chứ? Phải, tôi là chị gái, cho nên cô ta gây ra nhiều chuyện như vậy, không chỉ một lần tôi thay cô ta dọn dẹp hậu quả, bà biết sao? Từng hỏi qua sao? Kẻ thù của cô ta tìm đến cửa nhà tôi đòi nợ, khiến công việc bị mất, tiền vất vả lắm mới tích góp được cũng thay cô ta trả nợ, bà còn muốn thế nào nữa? Mẹ, bà là quỷ hút máu à? Bà muốn hút khô máu của tôi mới bỏ qua à!?”
Lời nói khiến mặt Lý Cầm đỏ tới tận mang tai.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết khẽ thay đổi, không khỏi nghĩ đến hôm đó chạm mặt cô, hình như cô ôm một cái hộp, vẻ mặt sa sút như bị công ti đuổi việc.
Hóa là vì...nguyên nhân này?
“Tôi khuyên bà, lúc xảy ra chuyện đi cầu cạnh người khác, chi bằng lúc trước giáo dục con gái mình cho tốt. Bây giờ cô ta bị hủy dung, ngày mai thì sao? Họa từ miệng mà ra, vì sao mỗi lần xảy ra chuyện, tôi lại phải gánh hậu quả thay cô ta?! Dựa vào đâu?”
Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Tôi không muốn tốn thời gian với bà nữa! Hữu Hữu còn đang chờ tôi, nếu bà vẫn ngăn tôi, tôi sẽ không khách khí với bà đâu!”
Vân Thi Thi nói xong, xoay người đang muốn rời đi, lại ***ng phải Vân Nghiệp Trình đang cầm một tờ phiếu, ngây ngốc đứng ở cửa.
“Cha...” Vân Thi Thi giật mình.
Cô không biết ông đã đứng ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu lời của cô.
“Thi Thi, những điều này đều là thật ư?” Vân Nghiệp Trình sững sờ hỏi: “Nó ở bên ngoài *** phiện, còn đánh bài? Con trả tiền thay nó?”
Vừa thấy Vân Nghiệp Trình, Vân Na sợ run người.
Vân Thi Thi ૮ɦếƭ tiệt, nói hết chuyện đó ra làm gì!?
Đây chẳng phải là muốn hại ૮ɦếƭ cô ta sao!?
“Cha, cha đừng hỏi, con không muốn nói nữa. Vì cái nhà này, con đã nỗ lực rồi, nhưng gia đình này không chào đón con. Đã không chào đón, con đi là được!” Vân Thi Thi mệt mỏi, đi vòng qua ông: “Xin lỗi, Hữu Hữu bị bệnh, con không còn tâm tình mà nói nữa.”
Hữu Hữu bị bệnh?
Vân Nghiệp Trình kinh ngạc, đang định đuổi theo hỏi cho rõ, thì thấy Mộ Nhã Triết lạnh lùng trừng mắt nhìn ông.
Ánh mắt sắc bén khiến ông kinh sợ dừng lại, không dám đi theo nữa.
“Ông Vân, tôi khuyên ông nên xử lý việc nhà gọn ghẽ trước đã. Nếu ông không xử lý nổi, tôi không ngại nhúng tay vào đâu.”
Nói bóng gió là, nếu anh ra tay, sẽ không để cho Lý Cầm và Vân Na sống dễ chịu.
Dứt lời, Mộ Nhã Triết đi theo sau Vân Thi Thi, biến mất ở góc hành lang.
Vân Nghiệp Trình lúng túng đi vào phòng bệnh, ngẩng đầu thấy vẻ mặt bứt rứt của Lý Cầm, sắc mặt chuyển thành màu đen.
“Chồng...”
“Chát ------------“
Đáp lại bà ta, là một cú tát thẹn quá thành giận.
Lý Cầm trợn mắt há mồm bụm mặt, không ngờ ông sẽ ra tay đánh bà ta, trong lúc thất thần, Vân Nghiệp Trình bồi thêm một cái tát nữa, lần này lực lớn hơn, Lý Cầm ngã sang một bên, đầu đập vào hộc tủ, chảy máu.
Vân Nghiệp Trình không thèm để ý lúc này trong phòng bệnh còn những người khác, cơn tức giận khiến ông mất lý trí: “Thật đáng xấu hổ, còn ngại sự việc chưa đủ loạn hả!? Bà là ăn mày sao? Tự đi hỏi tiền người ta!? Sao tôi lại lấy phải một người vợ như bà, ném hết mặt mũi nhà họ Vân đi rồi!”
Vân Na sợ hãi im thin thít.
“Lúc tôi chẳng phải vì Na Na sao!” Lý Cầm che máu trên trán nức nở nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc