Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1316

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hoa Cẩm trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên đưa tay lên nút áo, nhẹ nhàng mở ra.
Anh ta hừ một tiếng: "Tôi chọn cái thứ hai."
Nói xong, anh ta mở từng cái nút ra, chậm rãi kéo áo sơ mi xuống đến bả vai.
Vân Thi Thi nhìn ra sau lưng anh ta, hít sâu một hơi: "Anh... Trên lưng anh..."
Hoa Cẩm bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại: "Lưng của tôi nhất định là rất xấu."
Vân Thi Thi ngẩn người không nói gì.
Chỉ thấy trên tấm lưng trắng nõn của Hoa Cẩm, chằng chịt rất nhiều vết sẹo đã cũ, có mấy vết sẹo làm nổi bật lên làn da trắng của anh ta, cực kỳ chói mắt, cô xiết chặt nắm tay, trong lòng cảm thấy như hít thở không thông.
Cô đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên một vết sẹo: "Đây là cái gì?"
"Cái gì đâu?"
"Hình như là bị phỏng..."
"Đó là sẹo do điếu thuốc."
"Sẹo do điếu thuốc?"
иgự¢ Vân Thi Thi đông cứng: "Anh tự châm vào?"
Hoa Cẩm hơi nhíu mày, giọng nói chợt trở nên âm trầm: "Tôi không có tàn nhẫn đến mức tự ngược đãi chính mình."
"Vậy thì..."
Vân Thi Thi đang nói bỗng nhiên im bặt, cô nhớ lại những chuyện lúc trước Hoa Cẩm đã từng kể với cô.
Cô nhớ mang máng, trước lúc Hoa Cẩm vào nghề, anh ta từng bị...
"A..."
Cô hít một hơi, đại khái cũng nghĩ ra, những vết sẹo này rốt cuộc là từ đâu mà có.
Hoa Cẩm cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng kéo áo lại: "Đừng nhìn nữa."
"Chờ một chút!"
Vân Thi Thi ngăn cản động tác của anh ta lại, đột nhiên chạm đến một vết sẹo dài: "Còn cái này?"
"Tôi cũng không nhớ rõ nữa, mấy vết thương này đã lâu lắm rồi, có thể là do bị roi quất, cũng có thể là dao đâm. Ừm, còn có vết mổ để lại do bị đao chém gãy xương nên phải làm phẫu thuật nữa."
Hoa Cẩm bình tĩnh tự thuật, giống như anh ta không thèm để ý đến mấy chuyện này: "Mấy vết thương đó đã lành rồi."
Vân Thi Thi không nhịn nổi nữa, vịn vai anh ta, đôi mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên: "Tại sao bọn họ lại ngược đãi anh như vậy chứ!"
Hoa Cẩm ngơ ngẩn nhìn cô, bỗng nhiên vô lực cười cười: "Tôi cũng không biết, chắc là vì cảm thấy vui vẻ?"
"Vui vẻ sao?"
"Ừ." Hoa Cẩm dừng một chút: "Mấy vết roi này, là vì tôi không nghe lời nên bị ông chủ đánh."
"..."
Hoa Cẩm miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt: "Lại khóc nữa rồi? Sao em thích khóc quá vậy hả?"
Vân Thi Thi nhìn anh ta: "Chỉ để tìm niềm vui mà ngược đãi anh sao?"
"Ừ. Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, thấy đau liền khóc, bọn họ thấy tôi khóc lên có vẻ ưa nhìn, cho nên dùng đủ loại thủ đoạn, chỉ vì muốn nhìn thấy tôi khóc."
Dừng một chút, Hoa Cẩm nhếch môi: "Rất khó để tưởng tượng có phải không? Lý do này buồn cười lắm đúng không?"
Vân Thi Thi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, đau lòng ôm anh ta vào lòng, nước mắt ấm nóng rơi trên người anh ta, cảm giác vừa phẫn nộ, vừa đau lòng không dứt nổi lên trong lòng cô.
"Hoa Cẩm..."
Vân Thi Thi nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi..."
Cô không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Vì Hoa Cẩm bị tổn thương sao?
Hay là vì cô đã từng khinh thường anh ta, từng đối xử lạnh lùng với anh ta, hay đã từng tránh né anh ta như rắn rết?
Hoa Cẩm hơi luống cuống, có thể là vì nước mắt của cô, hoặc cũng có thể vì cái ôm của cô, làm anh ta vừa khẩn trương vừa lo lắng, lại nghe cô liên tiếp nói "xin lỗi", làm anh ta cảm thấy hoang mang.
"Đừng khóc, đều đã qua rồi..."
"Xin lỗi, xin lỗi..."
"Thi Thi..."
Hoa Cẩm cẩn thận ôm cô: "Em khóc là vì đau lòng sao?"
Vân Thi Thi cắn môi, nước mắt tuôn xối xả, Hoa Cẩm rất không muốn nhìn thấy cô khóc, anh ta bối rối lau đi, nhìn cô đau lòng khóc như vậy, mấy vết thương sau lưng anh ta, hình như cũng mơ hồ có cảm giác đau rồi!
"Đã qua rồi!"
Hoa Cẩm nhẹ nhàng ôm mặt cô, hơi nhếch môi: "Đừng khóc có được không? Tôi sợ em rồi, sớm biết vậy thà rằng đi bệnh viện, chứ cũng không để em bôi thuốc."
Vân Thi Thi mấp mấy môi, đôi mắt đỏ hồng: "Hoa Cẩm, cám ơn anh..."
Hoa Cẩm nghe vậy, tròng mắt màu đen hơi chuyển động, sau đó ánh mắt thâm sâu nâng lên, tà mị cười, có chút mong chờ nói: "Cái đó, muốn cám ơn tôi, vậy thì có cái gì để ban thưởng không?"
"Anh muốn được thưởng cái gì?" Vân Thi Thi thành thật hỏi.
Vẻ mặt Hoa Cẩm trầm ngâm một hồi, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên mặt, nói bâng quơ: "Nếu nhất định muốn cám ơn tôi thì, không bằng hôn tôi một cái đi."
Vân Thi Thi giận dỗi trợn mắt nhìn.
Hoa Cẩm thấy bộ dạng cô có chút kháng cự, lập tức nói: "Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn chọc em một chút thôi..."
Còn chưa kịp nói xong, Vân Thi Thi đã lại gần, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt anh ta.
Trong khoảnh khắc đó cả người Hoa Cẩm đông cứng thành cái tượng đá.
Vân Thi Thi đỏ mặt sẳng giọng: "Vừa lòng chưa?"
Hoa Cẩm vẫn không có phản ứng gì.
Vân Thi Thi không khỏi cảm thấy xấu hổ tức giận đẩy anh ta, lúc này anh ta mới khôi phục thần sắc, sắc mặt có hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, anh ta chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ cô lại làm thật, khiến anh ta trờ tay không kịp!
Vân Thi Thi liếc nhìn anh ta một cái, lại nhạy cảm phát hiện, hai má anh ta đỏ hồng, kéo dài đến mang tai, mà hai bên chóp tai cũng đỏ lên rồi!
Thì ra, cái người này lại dễ dàng thẹn thùng như vậy!
Quả thật lúc anh ta đóng phim, cho dù là cảnh giường chiếu hay là hôn môi, đều giống như một tay lão làng, quen rồi, không có chút xấu hổ nào hết, trong bộ "Cực hạn thanh xuân" anh ta vào vai công tử ăn chơi trác táng, kể từ lúc bắt đầu, hình tượng nhân vật vô cùng tùy hứng, bất cần đời, vừa xuất hiện chính là cảnh giường chiếu nóng bỏng, nụ hôn cuồng nhiệt đúng tiêu chuẩn kiểu Pháp khiến người xem mặt đỏ tai hồng, cô cũng có mặt ở hậu trường xem cảnh này, xem đến mặt đỏ không ngừng, nhưng anh ta không có tí ngượng ngùng nào, ngược lại còn ghét bỏ diện mạo nữ phụ không đủ xinh đẹp.
Không ngờ, anh ta cũng có lúc xấu hổ!
"Tôi chỉ là... Tôi chỉ là muốn đùa một chút!"
Hoa Cẩm tỏ ra rụt rè: "Là em muốn hôn tôi, không nén nổi tình cảm, chứ không phải là..."
"Được rồi, tôi biết rồi." Vân Thi Thi 乃úng trán anh ta, nói: "Xoay người lại, đưa lưng về phía tôi, để tôi còn bôi thuốc."
"Bôi thuốc thì được, nhưng không cho khóc nữa!"
Hoa Cẩm nghiêm túc nói.
"Biết rồi!"
Vân Thi Thi nói xong, thúc giục mấy câu.
Hoa Cẩm quay lưng lại, Vân Thi Thi yên lặng bôi thuốc cho anh ta.
Cao Nam đánh thật ác liệt, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào mỗi cú đánh, trên lưng anh ta ngoài mấy vết sẹo cũ ra, còn có mấy vết thương do Cao Nam xuống tay quá mạnh, rất nhiều chỗ bị bầm tím.
Trong phòng nhất thời im lặng.
Hoa Cẩm để mặc cho cô bôi thuốc, mím môi một hồi, đột nhiên nói: "Thi Thi, sau này, tôi không gọi em là Thi Thi nữa."
"Sao vậy?"
Hoa Cẩm lại đột nhiên không nói gì.
Vân Thi Thi thầm oán trong lòng, đúng là một tên kỳ quái! Hỏi vì sao, anh ta lại không thèm nói!
Cô lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc.
Hoa Cẩm đột nhiên xoay người, giọng nói trong suốt vang lên từ trên đỉnh đầu cô.
"Tôi gọi em là chị, có được không?"
Vân Thi Thi sững sờ trong một khắc, nhíu mày, lại thấy ánh mắt vô cùng dịu dàng của Hoa Cẩm chăm chú nhìn cô, giọng nói mềm mại: "Thi Thi, em có biết vì sao tôi thích ở cùng với em không?"
"Hửm...?"
"Bởi vì, em mang đến cho tôi cảm giác rất ấm áp. Tôi không có nhà, trên đời này cũng không còn người thân nào hết, em khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, làm cho cuộc sống luôn lạnh lẽo của tôi cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp rồi."
Dừng một chút, Hoa Cẩm lại nói: "Lúc trước tôi còn có chút ngây thơ, nghĩ kiếp sau nhất định sẽ làm người thân của em, nhưng bây giờ chúng ta đừng chờ đến kiếp sau có được không? Tôi gọi em là chị, em có nguyện ý xem tôi như em trai của em không?"
Vân Thi Thi không chần chờ nói ngay: "Vì sao lại không muốn?"
"Tôi lo lắng..."
Hoa Cẩm nói tiếp: "Không phải em cũng có một người em trai ruột sao? Chính là cái người Tiểu Ma Vương Cung Kiệt đó."
Tiểu Ma Vương...
Đôi đồng tử của Vân Thi Thi co rút lại, trong đầu nghĩ tới ánh mắt ấm áp của Cung Kiệt lúc nhìn cô, tha thứ cho trí tưởng tượng kém cỏi của cô, cô rất khó có thể liên tưởng em trai vô cùng đáng yêu của mình với hình ảnh một tên Tiểu Ma Vương.
"Chị đồng ý trở thành chị của em."
Hoa Cẩm có chút nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta còn chưa kịp tiêu hóa hết, cứ tưởng rằng mình đang ở trong mơ!
Anh ta thăm dò hỏi: " Chị thật sự nguyện ý sao?"
"Ừ!"
Hoa Cẩm ngượng ngùng cong khóe môi, sau đó rũ mi mắt, hơi nhíu mày, một hồi sau, nhỏ giọng nói: "Chị... Chị!"
"Ừ!"
Hoa Cẩm thấy cô trả lời, cũng không rụt rè cố kỵ cái gì nữa, nở nụ cười sáng lạn má lúm đồng tiền, nghiêm túc nói: "Chị, chị yên tâm đi, em sẽ cực kỳ nghe lời, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho chị."
Vân Thi Thi rộng lượng nói: "Gây phiền phức cũng được, chị sẽ chịu trách nhiệm cho em."
"Tốt như vậy sao?"
Dừng một chút, Vân Thi Thi lại nói: "Bây giờ, em ngoan ngoãn quay lưng lại cho chị đi, để chị còn bôi thuốc!"
"Dạ!"
Hoa Cẩm ngoan ngoãn xoay người, một khi quay lưng lại với cô rồi, liền không che giấu được tâm tình vui như trẩy hội của anh ta nữa.
Anh ta - - rốt cuộc cũng đã có người thân!
Trong lòng anh ta âm thầm ra quyết định, Vân Thi Thi chính là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta, cho dù phải trả cái giá lớn đến cỡ nào, cũng phải bảo vệ cô bằng cả sinh mạng!
...
Bôi thuốc xong, Vân Thi Thi hàn huyên với anh ta một hồi, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô quyết định về nhà.
Hoa Cẩm cũng không giữ cô lại lâu, tiễn cô đến cửa.
"Có cần em đưa chị xuống lầu không?"
"Không cần! Xe chị đậu ngay dưới lầu mà."
Hoa Cẩm gật đầu: "Ừm, vậy chị đi đường về cẩn thận nha, về đến nhà rồi nhớ gọi điện cho em!"
"Được!"
Vân Thi Thi nói xong, vẫy vẫy tay với anh ta, rời đi.
Người mới vừa đi, Hoa Cẩm cũng không thèm quan tâm cánh cửa còn chưa đóng lại, gương mặt anh ta lúc này không thể nào che giấu được sự mừng rỡ và hạnh phúc, làm dấu tay tỏ vẻ thắng lợi, nếu như ý chí của anh ta không đủ kiên định, chắc lúc này đang nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi.
Ngay lúc anh ta đang vô cùng vui sướng, Vân Thi Thi bất thình lình quay trở lại, cô bỏ quên túi xách trong phòng khách, định quay lại lấy, không ngờ mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy bộ dạng tung tăng đắc ý của Hoa Cẩm, cô lập tức giật mình tại chỗ.
Cô không khỏi nhíu mày: "Em đang làm gì vậy?"
Giật kinh phong cái gì.
"Em..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc