Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1309

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi cũng có chút bất ngờ, Hữu Hữu nói ra những chuyện này, đúng là tin tức kinh người, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc và bất ngờ của Dung Huyên, tất nhiên là không khác sự thật bao nhiêu.
Nhưng những chuyện này sao cậu lại biết được?
Vân Thi Thi cũng có chút kinh ngạc.
Hữu Hữu lại lạnh lùng nói, “Dì sở dĩ dính lấy cha cháu, đơn giản là muốn cha nhớ đến tình cũ, lấy tài nguyên Mộ thị, trợ giúp Dung thị qua cửa ải khó khăn này. Không phải sao?”
“Cháu nói bậy!”
Dung Huyên chột dạ, lại hết đường chối cãi, chỉ nói, “Dì không có nghĩ như vậy! Cháu là một đứa bé, nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Hữu Hữu mỉm cười tao nhã, ngữ khí lại cực kỳ đùa cợt, “Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng dì không phải rõ ràng lắm sao? Dù sao cháu cũng không muốn vạch trần, chỉ bằng dì là một ‘Thiên kim nghèo túng’, có tư cách gì cười nhạo mẹ cháu gọi là ‘Bình dân’?”
“Không hiểu ra sao cả!”
Vẻ mặt Dung Huyên xanh mét nói, “Dung thị không thê thảm như cháu nói đâu!”
“A… Vậy thì mỏi mắt chờ mong.”
Không thê thảm như vậy sao?
Chỉ cần cậu dùng chút thủ đoạn, tạo thêm chút áp lực, không đến hai tháng, Dung thị sẽ tuyên bố phá sản!
Đến lúc đó, nhà họ Dung một đêm thành nghèo túng, trở thành trò cười.
Ở nước Ý, tất nhiên là không chịu nổi!
Tuyên bố phá sản, mắc nợ chồng chất, cho dù muốn chạy ra khỏi Ý, cũng tuyệt đối không có cơ hội.
Nhà họ Dung, cũng chỉ là một truyện cười mà thôi!
Tối hôm qua, cậu ở trong thư phòng, kêu Lý Hàn Lâm điều tra Dung thị một phen, kết quả nhận được, quả thực làm cậu lạnh mặt.
Nhìn biểu hiện của Dung Huyên cao cao tại thượng, bộ dạng cô chủ lớn ngạo mạn, kết quả, nhà họ Dung đều đã rách nát như vậy rồi, cô ta còn làm dáng vẻ kiêu căng như vậy.
Chỉ là cứ như vậy buông tha cho Dung Huyên, tuyệt đối không thể!
Hữu Hữu dùng chút thủ đoạn nhỏ.
Ừm, ví dụ như là sai Lý Hàn Lâm điện cho Đại Sứ Quán ở Ý, nói ngắn gọn mọi chuyện, chắc không đến hai ngày, thủ tục cắt chức của Lương Thanh Di sẽ nhanh chóng được xử lý, ba ngày sau, thông báo cắt chức sẽ được chính phủ tuyên bố.
Lương Thanh Di, là mẹ của Dung Huyên.
Một khi Lương Thanh Di bị cắt chức, như vậy, cuộc sống của Dung Huyên không lâu sau sẽ chấm dứt.
Dám bắt nạt mẹ của cậu sao?
Cậu sẽ làm cho nhà họ Dung táng gia bại sản!
Cậu nhìn xem đến lúc đó, cô ta còn đắc ý được không?
Hữu Hữu đột nhiên cười tao nhã, cực kỳ giống thân sĩ nhỏ phúc hắc, cười tít mắt nói, “Nếu bây giờ dì chịu nhận lỗi với mẹ cháu, cháu sẽ để cho Dung thị một con đường sống.”
“Buồn cười!”
Dung Huyên đâu có tin tưởng một đứa bé lại có năng lực như vậy, cười rét lạnh.
Muốn cô ta cúi đầu trước Vân Thi Thi nhận lỗi, căn bản không có khả năng!
Tự tôn của cô ta không cho phép!
“Hừ, R*ợ*u mời không uống lại thích uống R*ợ*u phạt.”
Hữu Hữu nói xong, ra lệnh với người lái xe bằng tiếng Anh thuần thục, “Đẩy người phụ nữ này xuống xe.”
Dung Huyên lập tức nghe hiểu, kêu lên một tiếng sợ hãi, “Cháu dám?”
“Dì xem cháu có dám không? Tôi nói như thế nào thì làm như vậy!”
Lái xe lập tức dừng xe, mở cửa, túm chặt lấy tay Dung Huyên, đẩy cô ta ra khỏi xe.
Dung Huyên vùng vẫy mãi, lại không chống lại được sức lực của đàn ông, lập tức bị kéo xuống xe.
Dung Huyên trở tay không kịp, ngã nhào trên đất, toàn thân chật vật.
Lái xe trở lại chỗ mình, đóng cửa xe lại, Dung Huyên chật vật ngẩng đầu, đã thấy ngăn cánh bởi tấm cửa kính xe, Hữu Hữu tao nhã vẫy vẫy tay với cô ta, xe rời đi!
Vân Thi Thi trợn mắt há miệng nhìn mọi việc diễn ra.
Hữu Hữu ở bên cạnh lảm nhảm nói, “Mẹ, thiệt thòi mẹ vẫn giữ lễ độ nho nhã với dì ta, đê tiện như vậy…”
Đang nói thì dừng lại.
Hữu Hữu vội vàng che miệng, ý thức được mình thất lễ, vội vàng nói, “Ừm, không được! Không thể nói tục, phải tao nhã, phải đoan trang.”
“Ha ha…”
Vân Thi Thi bị những lời của cậu chọc cười.
“Mẹ cười cái gì!”
Hữu Hữu oán trách nhìn cô một cái.
Vân Thi Thi tò mò nói, “Con muốn nói cái gì?”
Cô rất tò mò.
Hữu Hữu nói, “Con muốn nói, người phụ nữ hư hỏng như vậy, nên *** một chút! Không cần thủ hạ lưu tình.”
“Ừm! Mẹ nhớ kỹ rồi!”
Vân Thi Thi nhịn không được sờ sờ đầu của cậu, cười cưng chiều, “Hữu Hữu, con quả thực là kỵ sĩ của mẹ!”
“Con vốn là kỵ sĩ của mẹ mà!”
Hữu Hữu đắc ý nhíu mày nói, “Con không cho phép một người nào bắt nạt mẹ cả!”
“Nhưng mà sao con biết Dung thị đã suy tàn rồi!”
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng nói, “Những tư liệu này, điều tra đơn giản một phen là được!”
“Mẹ còn thấy kỳ lạ, mục đích cô ta quấn lấy chúng ta rốt cuộc là gì! Hóa ra là vì Dung thị.”
Hữu Hữu nói, “Cho dù thế lực phi thường, cũng khó mà ngăn được sóng dữ, sẽ làm cho toàn thân đầy mùi tanh! Xí nghiệp Dung thị đã biến mất, nhà họ Dung khổ sở chống đỡ, chỉ mong có thể tái sinh, nhưng mà những thứ này đều phí công! Dung thị không có khí sắc rồi! Sớm muộn gì, cũng tuyên bố phá sản!”
Vân Thi Thi nghe được đầu mờ mịt, cái hiểu cái không, chỉ lờ mờ hiểu rõ một đạo lý - - Dung thị không cứu được!
“Mẹ, đừng vì một người đàn bà xấu xa mà phá hủy tâm tình, ra ngoài chơi đùa, phải vui vẻ, nào, cười một cái đi!”
Vân Thi Thi nghe vậy, mắt cười nheo lại, lộ ra lúm đồng tiền mê người.
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Đợi đến địa điểm chụp ảnh, Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu xuống xe, Mộ Nhã Triết đi tới, hiển nhiên, trước đó, Dung Huyên đã gọi điện thoại tố cáo với anh, nhưng mà anh lại không trách Hữu Hữu, chỉ cười cưng chiều liếc cậu một cái.
“Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Hữu Hữu là người thứ nhất đứng ra, lên án, “Người đàn bà xấu đó bắt nạt mẹ, em nhìn không nổi, liền kêu người ném dì ta xuống xe rồi!”
Mộ Nhã Triết híp híp mắt, đôi mắt ý vị thâm trường, ngay khi Hữu Hữu cho rằng anh trách cậu, đã thấy người đàn ông cười thâm trầm, vui mừng nói, “Làm tốt lắm!”
Tiểu Dịch Thần ở một bên cười ngặt nghẽo, nén cười nói, “Vừa rồi ở trên xe, người đàn bà xấu đó gọi điện thoại cho cha, nói mẹ bắt nạt dì ta, mẹ, mẹ có biết cha nói cái gì không?”
“Hả? Nói cái gì?” Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, tò mò lúc ấy người đàn ông này có thái độ gì.
Tiểu Dịch Thần lập tức nói, “Cha nói, tự gây nghiệt không thể sống! Ha ha!”
Hữu Hữu vui mừng gật gật đầu, lời nói thấm thía, “Biểu hiện của cha đúng là không tệ!”
Tiểu Dịch Thần hoa chân múa tay vui sướng miêu tả, “Em cũng không biết vừa rồi người đàn bà xấu đó khóc lóc ở trong điện thoại như thế nào đâu, long trời lở đất đó! Trong lòng anh nghĩ, xứng đáng, ai bảo dì ta dám bắt nạt mẹ, xứng đáng bị đuổi khỏi xe!”
Hữu Hữu trêu ghẹo nói, “Mộ Dịch Thần, anh có tiền đồ rồi nha, thành ngữ đều hạ Pu't thành văn rồi!”
Tiểu Dịch Thần chớp chớp mắt với cậu, “Ừm! Là Hữu Hữu dạy dỗ tốt!”
Dạy dỗ…
Vân Thi Thi cảm thấy xấu hổ che mặt.
Mấy từ này, cực kỳ dễ làm người ta hiểu sai đó?
Sau khi hai ngày chụp ảnh kết thúc, mọi người liền lên đường về nước.
Sau khi về nước, Vân Thi Thi lập tức đến đoàn làm phim, nhưng mà cô vừa mới trở lại đoàn làm phim, lại nghe Mộc Tịch thao thao bất tuyệt nói về mấy chuyện xảy ra gần đây khi cô không ở trong nước.
“Thi Thi, có một tin tức xấu, và một tin tức tốt, cô muốn nghe cái nào?”
Vân Thi Thi nói, “Không cần thừa nước ***c thả câu, nói hai cái luôn đi!”
“Ừm! Vậy tôi không cố làm ra vẻ huyền bí nữa!”
Mộc Tịch dừng một chút, lập tức nhỏ giọng nói, “Cô biết không? Mấy ngày hôm trước, Lục Cảnh Điềm nhảy lầu tự sát!”
Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên kinh ngạc, sửng sốt mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin trừng mắt nhìn cô ấy.
“Cái gì?”
“Cô không nghe sai đâu, cũng không cần phải hoài nghi tính chân thật của chuyện này, bởi vì vài ngày trước, nghi thức tạm biệt Lục Cảnh Điềm đã được cử hành, rất nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí đều đến tham dự.”
“Vô duyên vô cớ, sao có thể tự sát được?”
Vân Thi Thi cảm thấy có chút kỳ lạ bên trong, “Có chút kỳ lạ nha! Không phải cô ta phẫu thuật rất thành công sao? Hơn nữa, trước khi tôi ra nước ngoài, lại nghe nói cô ta đã bình an qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ quẩn trong lòng được?”
Mộc Tịch mờ mịt lắc lắc đầu, “Tin tức này đến rất đột ngột, lúc đó cô ở nước ngoài, tất nhiên không có khả năng nói với cô, sợ quấy rầy tâm tình của cô. Huống hồ, chuyện này đối với chúng ta cũng không có gì lớn, Tần Chu đã thông qua Microblogging của cô, phát biểu thương tiếc trên Microblogging.”
Vân Thi Thi vẫn không thể tưởng tượng nổi, trầm giọng nói, “Tôi chỉ cảm thấy quá kỳ lạ rồi. Tính tình Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ như vậy, nếu phẫu thuật thuận lợi, sao lại nghĩ quẩn trong lòng?”
“Chắc là vì quá hiếu thắng thôi?”
Mộc Tịch dừng một chút, lại nói, “Cô biết không? Khi tôi và Tần Chu còn có giám đốc Qúy đến bệnh viện xử lý hậu sự của Lục Cảnh Điềm, cơ duyên xảo hợp, thấy qua dung nhan người ૮ɦếƭ một lần…”
Nói đến đây, cô ấy hít sâu, ngay sau đó lắc đầu, có vài phần tiếc hận, “Qúa thảm rồi… Một trận lửa lớn đó, phá hủy hoàn toàn dung mạo của cô ấy! Nói là thương tích đầy mình, cũng không quá. Không chỉ như vậy, mức độ bỏng trên người không đồng đều, nghiêm trọng nhất là đôi chân, bắp thịt đều bị tổn thương, chữa trị rất là đau đớn. Chắc là vì sống như vậy quá thống khổ, lúc này mới lựa chọn kết thúc sinh mệnh?”
*** Vân Thi Thi cứng lại.
Cô vĩnh viễn không thể hiểu được đau đớn đó như thế nào.
Dù sao, kim không đâm lên người cô, sao có thể cảm động lây được?
Cô đột nhiên nghĩ đến Vân Nghiệp Trình.
Ông nhất định cũng rất thống khổ đi?
Cô có chút lo lắng.
Sau khi Cung Kiệt đưa Vân Nghiệp Trình về nhà họ Cung, anh có liên lạc nói với cô, Vân Nghiệp Trình đã được đưa vào trung tâm chữa bệnh, kế tiếp sẽ là thời gian dưỡng bệnh dài dằng dặc, bởi vậy phải giữ bí mật, không thể tiến hành gọi video call, nhưng mà Cung Kiệt đảm bảo với cô, sẽ báo cáo tình hình khôi phục của Vân Nghiệp Trình bất cứ lúc nào rảnh.
Lúc này cô mới có chút yên lòng.
“Nghi thức chia tay di hài, tôi nhìn thấy giám đốc Lục vì đám tang con gái mà đau xót, một đêm tóc bạc trắng. Tôi nhìn mà cũng khó chịu theo, tuy trước đây tôi rất ghét Lục Cảnh Điềm! Nhưng hôm nay, thấy cô ta như vậy, chỉ cảm thấy tiếc hận và thương cảm! Dù sao người cũng ૮ɦếƭ rồi, cảm thấy sinh tử vô thường, một người đang sống sờ sờ trong một đêm cứ vậy mà không còn…”
Vân Thi Thi thở dài một tiếng.
“Tôi chỉ không nghĩ tới cô ta sẽ kết thúc sinh mệnh mình như vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc