Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1305

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Em đi rửa mặt!”
Nói xong, liền đi đến phòng vệ sinh.
Mộ Nhã Triết đột nhiên cầm cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng, ôm cô từ phía sau!
“Thi Thi, đừng giận nữa mà!”
- - Thi Thi, đừng giận nữa mà!
Ngữ khí uyển chuyển, giống như lấy lòng cô!
Ngày thường, trước mặt người ngoài, anh giới thiệu thân phận của cô, quen dùng ‘Vợ’, ‘Bà xã’ để giới thiệu, nhưng mà lúc riêng tư, anh đa số đều thích gọi cô là ‘Thi Thi’, nhất là trong lúc làm chuyện đó, anh ôm chặt cô, một lần lại một lần nỉ non bên tai cô, “Thi Thi… Thi Thi…”
Hạnh phúc đến tê dại.
Thỉnh thoảng, anh dịu dàng gọi tên này của cô, làm cho cô mất đi khí lực chống cự trong nháy mắt!
“Thi Thi, anh đối với Dung Huyên, cho dù từng có tình ý, sớm đã ૮ɦếƭ từ mười mấy năm trước rồi. Cô ấy đúng thật là thanh mai trúc mã của anh, nhưng còn trẻ ngây thơ, anh thậm chí còn không hiểu cái gì là thích, cái gì là yêu. Em đừng vì chuyện này, mà hờn dỗi, biến thành trừng phạt anh.”
“Em không có tức giận…”
Vân Thi Thi cắn môi, yên lặng nói, “Em chỉ có chút ghen tị mà thôi!”
“Ghen tị sao?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày.
Ghen tị?
Có gì mà phải ghen tị?
Luận về ghen tị, phải là Dung Huyên ghen tị với cô muốn ૮ɦếƭ chứ.
Vân Thi Thi mấp máy môi, “Có lẽ em quá kỳ lạ!”
Cô đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, nói, “Anh biết không? Kỳ thật em ghen tị cô ấy, lúc còn trẻ, có thể làm bạn bên cạnh anh, cùng anh có được nhiều hồi ức như vậy! Nghe cô ấy nói những chuyện làm cùng anh thời niên thiếu, trong lòng em vừa đau đớn vừa hâm mộ! Thậm chí, em thậm chí còn suy nghĩ miên man, nếu em không xuất hiện, anh và cô ấy có thể ở cùng một chỗ sao?”
“Cho dù từng có hồi ức, cũng đã qua rồi.”
“Anh từng thích cô ấy sao?” Vân Thi Thi đột nhiên hỏi.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phụ nữ đúng là vô cùng thú vị!
Vừa rồ, Dung Huyên cũng cực kỳ cố chấp hỏi anh, có từng thích cô ta hay không.
Hiện giờ cô lại hỏi mãi chuyện này, đối với người đàn ông mà nói, có thích hay không, có yêu hay không, đều đã không quan trọng.
Một khi tình cảm đã qua, tình cảm đến nơi đến chốn mới đáng quý trọng.
Những chuyện đã qua, căn bản không đáng nhắc đến.
Phụ nữ thích tìm tòi nghiên cứu chuyện đã qua.
Mà anh, anh càng quý trọng hiện tại và tương lai.
Đối với chuyện qua đi, không hề mong muốn quay lại xem.
Nhưng mà vấn đề này của cô, không trả lời không được, nếu không, cô lại suy nghĩ miên man!
Người phụ nữ này, luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, mà anh, là người đàn ông của cô, tất nhiên phải có trách nhiệm an ủi bất an của cô!
“Vấn đề này, cực kỳ khó giải quyết, cần sức tưởng tượng rất mạnh mới có thể cho em một đáp án hài lòng!” Anh trả lời một câu như vậy.
Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười nói, “Đây tính là câu trả lời sao?”
“Vì trên đời không có nếu như!”
Mộ Nhã Triết dừng một chút, lại nói, “Em hỏi nếu, nhưng mà không tồn tại nếu, em chỉ cần biết rằng, anh nhận định em, không có em thì không được, cho dù là ai xuất hiện, đều không thể thay đổi được sự thực này! Cho nên, em hỏi nếu, kỳ thật cũng không có nhiều ý nghĩa!”
“Ừm…”
Vân Thi Thi gật gật đầu, đột nhiên cười nhẹ nhàng, vươn Ng'n t non mịn ra, nhẹ nhàng véo khuôn mặt anh, chu miệng nói, “Anh nói quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì? Vậy anh nói thẳng ra, anh thích em, nhiều hơn thích cô ấy là được rồi mà!”
Mộ Nhã Triết hơi nhếch môi, nói: "Lời này nói ra không phải là rất bất công sao? Anh cũng đâu phải là hoàng đế, đâu có năm thê bảy thiếp, tình cảm của anh chỉ có thể cho một người mà thôi! Làm gì có nhiều hay ít?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười không dừng lại được!
Anh đây là đang tâm tình sao?
Cô nhìn khóe môi lạnh nhạt của anh, cảm giác như vì một câu nói này mà anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Vân Thi Thi bỗng nhiên ôm lấy anh, nhào vào trong lòng anh, chôn khuôn mặt xinh đẹp trong ***g *** của anh, có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi! Là em đã quá hẹp hòi rồi! Chỉ vì một việc nhỏ nhặt mà đi tính toán chi li với anh!"
Vừa nói, cô vừa cọ xát trong *** anh, giống hệt như một chú mèo lười biếng vậy.
"Em sẽ không tức giận, cũng sẽ không hẹp hòi như thế nữa!"
"Anh thích em lòng dạ hẹp hòi như thế đấy!"
Mộ Nhã Triết vừa vuốt ve tóc mai của cô, bàn tay dày rộng lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Như vậy ít nhất cũng chẳng tỏ rằng em rất để ý tới anh, phải không?"
"Đương nhiên là em để ý rồi!" Vân Thi Thi đỏ mặt nói: "Em để ý anh đấy, cái gì cũng để ý hết, cho dù là một cọng tóc của anh em cũng để ý, không được hả!"
Vốn dĩ sự xuất hiện đột ngột của Dung Huyên khiến cho cô ít nhiều thấy không vui, nhưng lời của anh giống như đã giúp cô rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trong lòng cũng vui vẻ.
Tâm trạng ảm đạm lúc trước đã hoàn toàn mất tăm.
Đây có phải là đã quay trở lại tốt đẹp như trước rồi không?
Trên mặt Vân Thi Thi xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
Đêm nay, tắt đèn, anh đè trên người cô, còn nhiệt tình hơn cả trước kia.
Người đàn ông này không giỏi nói mấy lời khiến tim người ta đập thình thịch, vì vậy, lúc ở trên giường, anh càng trở nên nhiệt tình không gì sánh kịp, biến tất cả những lời khó nói trong lòng trở thành hành động!
Thật là một người đàn ông thâm trầm nội liễm!
Lúc anh ôm cô vào trong ***, trong lòng anh có bao nhiêu lời muốn nói, thế nhưng lên đến miệng lại không cách nào thốt nên lời, nói cho cô hiểu rõ lòng anh!
Vì vậy, anh chỉ có thể chuyển hết tâm tình vào trong hành động!
Anh đỡ sau gáy cô, ôm cô ngồi lên người mình, để bờ vai cô sát bên sườn anh, kề sát mặt mình bên tai cô, không ngừng thì thầm gọi tên cô: "Thi Thi... Thi Thi..."
Trái tim hạnh phúc đến tê dại!
Sau khi màn kiều diễm kết thúc, anh ôm lấy cô không nhúc nhích, vùi mặt vào cổ cô, không ngừng mổ mổ trước *** cô, cảm nhận được mỗi tấc *** trơn mịn của cô đều đang run lên, anh nhắm mặt lại, trầm trầm nói: "Anh sẽ dùng cả đời để yêu em!"
Tình yêu sâu sắc nhất, có lẽ chính là như thế này.
Cô trở thành trái tim của anh, là cây xương sườn của anh, là người mà anh muốn dốc hết sức ra để bảo vệ.
-- Anh sẽ dùng cả đời để yêu em!
Một câu này, anh yên lặng thốt ra, âm thanh không hề lớn, giống như cảm nhận của người ta về anh, âm trầm, thành thục.
Vân Thi Thi ôm anh, giờ khắc này, cô không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc trong lòng!
Có thể có được một phần tình cảm như thế, đời này của cô không còn gì phải hối hận!
Có thể nắm tay anh cả đời, cô không còn điều gì đáng để nuối tiếc nữa!
Cô tưởng tượng ra đến lúc mái tóc hai người đã bạc trắng, mười Ng'n t của hai người vẫn đan chặt vào nhau, cuộc đời này chẳng cần phải hối hận!
Hai người an tâm ôm nhau chìm vào giấc ngủ, một đêm yên lành không mộng mị.
Sáng sớm, vừa tinh mơ Vân Thi Thi đã rời giường, không dễ gì mới gọi được hai cậu nhóc kia dậy, còn phải dỗ dành người đàn ông này rời giường nữa.
Sau khi ngồi dậy, Mộ Nhã Triết vẫn còn ngái ngủ muốn nằm xuống lần nữa, miệng ngáp liên tục.
Thật là hoàn toàn trái ngược với hình tượng tươi sáng, phấn chấn trước kia.
Đáng đời!
Ai bảo tối qua tiêu hao thể lực cho lắm vào!
Cô thì hoàn toàn trái ngược.
Cho dù đi đường mệt mỏi thì mọi chuyện lớn nhỏ cũng đều giao hết cho anh xử lý, còn cô chỉ có mỗi việc mặc áo cưới vào rồi chụp ảnh là được, mấy chuyện còn lại bỏ hết cho anh.
Cô lên máy bay thì ngủ bù.
Còn anh thì cả mấy ngày nay đều bận bù đầu.
Thậm chí anh còn tranh thủ chút thời gian rảnh giữa lúc chụp ảnh cưới, mở laptop ra, xem qua một lượt báo cáo tài chính mà Lục Cận Dự mới gửi tới, bận bận rộn rộn mãi cho tới nửa đêm.
Đêm qua anh lại muốn cô rất nhiều lần, chỉ là, đàn ông và phụ nữ khác biệt.
Cô đã quen với tiết tấu của anh, hơn nữa đêm qua anh ra sức rất nhiều, bởi vậy cô cũng không quá mệt, trái lại anh mới là người phải bận cày cấy, mãi đến tận rạng sáng mới ngừng công kích.
Cho dù cô cũng hơi mệt, nhưng ngủ bù một giấc, trong lòng lại mong chờ buổi chụp áo cưới, cho nên tinh thần rất phấn chấn.
Vân Thi Thi ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Ai bảo anh không biết tiết chế? Đi đường đã mệt như thế rồi, tối hôm qua lại còn..."
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, bỗng nhiên vươn tay ra ôm chầm lấy eo cô, xoay người một cái, đè cô ở Dưới *** rồi hừ lạnh một tiếng.
"Có phải là em lo nhiều quá rồi không?"
"Cái... Cái gì?" Vân Thi Thi thình lình bị anh tập kích, có chút dở khóc dở cười: "Cái gì mà lo nhiều quá hả?"
"Em cho rằng tối hôm qua anh làm kịch liệt quá nên thể lực cạn kiệt rồi sao?"
"... Chẳng lẽ không đúng sao?" Vân Thi Thi giảo hoạt trừng mắt lên, dáng vẻ cực kỳ giống con mèo nhỏ đang ăn vụng.
"Thể lực có cạn kiệt hay không, chẳng phải em thử sẽ biết sao?"
Mộ Nhã Triết nói xong liền cầm lấy tay cô dẫn xuống cái địa phương đang muốn ngóc đầu lên kia.
Vân Thi Thi bị nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho hoảng sợ.
Cái gì chứ?
Mới sáng tinh mơ mà đã dư thừa tinh lực như vậy?
Bởi vì anh khiêu khích trắng trợn nên cô xấu hổ đỏ hết mặt.
"Đừng nháo nữa!"
"Đừng nháo?" Mộ Nhã Triết nghe xong thì nhếch môi cười một tiếng: "Rõ ràng là em đang khiêu khích anh mà!"
"Em đâu có!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Em nghi ngờ thể lực của anh?"
"Em..."
Vân Thi Thi nhủ thầm trong lòng: Quả nhiên là không thể dễ dàng khiêu khích được người đàn ông này!
Cho dù một người đàn ông có thận trọng thế nào thì đối mặt với lời khiêu khích này cũng sẽ lập tức ngóc đầu dậy!
Cho dù biết rõ lời kia chỉ là lời nói đùa!
Huống hồ anh còn là một người đàn ông rất kiêu ngạo!
Mộ Nhã Triết hừ lạnh: "Thể lực của anh, cho dù đối phó với mười người như em cũng vẫn còn dư dả, em có muốn thử một chút không?"
"Không cần..." Vân Thi Thi chu miệng nói: "Em chỉ là nói đùa một câu thôi, anh cần gì phải coi là thật như thế?"
"Có một số việc không thể lấy ra đùa được!" Mộ Nhã Triết thật sự nghiêm túc: "Nhất là trên phương diện này!"
"Được rồi, sau này em sẽ không đùa thế nữa! Nhưng mà tuổi anh cũng không còn nhỏ, em chỉ tốt bụng nhắc nhở anh nhớ chú ý tiết chế một chút thôi!"
Bảo anh lớn tuổi rồi sao?
Anh nhíu mày, 29 tuổi, còn chưa đến 30, vẫn còn là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, tại sao từ trong miệng cô lại trở thành tuổi không còn nhỏ?
"29 tuổi, tại sao đã là tuổi không còn nhỏ? Như thế là rất già rồi sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc