Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1303

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Dịch Thần nói xong, cậu có chút chán ghét nói, “Mẹ, con không thích dì này, thật đáng ghét mà! Có thể bảo dì ấy rời đi không?”
Mí mắt Hữu Hữu giật giật một phen.
Thằng nhóc này, nói chuyện có chút tiến bộ rồi nha!
Nhưng mà cậu thích.
“Dịch Thần!”
Mộ Nhã Triết quát nhẹ một tiếng, tựa hồ bất mãn thái độ của cậu với Dung Huyên, “Như vậy không lễ phép đâu!”
“Hu hu…”
Tiểu Dịch Thần có chút ấm ức nức nở một tiếng, giống như con mèo nhỏ ấm ức, lẩm bẩm một tiếng, giống như tức giận trong lòng!
Cha ngu ngốc, sao có thể thiên vị người ngoài vậy?
Trên mặt Dung Huyên có chút mất mát, cố gắng mỉm cười, lập tức nói, “Anh Triết, đứa bé không hiểu chuyện, anh đừng dạy bảo đứa bé! Đứa bé thấy em xa lạ, bài xích em là chuyện tất nhiên!”
Mộ Nhã Triết nói, “Đứa bé không hiểu chuyện, không thể nuông chiều.”
Dừng một chút, anh lại nói với Tiểu Dịch Thần, “Dì Huyên Huyên là khách, là chủ nhà nhỏ, chẳng lẽ con không nên lễ phép với khách một chút được sao?”
Lời này, làm trong lòng Vân Thi Thi có chút thoải mái!
Khách sao!
Chủ nhà!
Phân biệt rõ ràng như vậy, không thể rõ ràng hơn nữa rồi!
Chuyện này nói lên cái gì?
Nói lên Dung Huyên hiện giờ ở trong lòng anh, ngoại trừ một đoạn trí nhớ ngây thơ ngây ngô, chỉ tồn tại là một người khách, khách khí đối đãi với khách, là lễ nghĩa của chủ nhà.
Chuyện này cũng nói lên, cô là chủ nhà, mà Dung Huyên chỉ là người ngoài!
Tiểu Dịch Thần nghe xong, cũng hiểu rõ lập trường của Mộ Nhã Triết, lúc này mới không tình nguyện đi tới, dinh bên người Vân Thi Thi, ngoan ngoãn ngồi lên đù* cô.
Hữu Hữu cũng dính bên người Vân Thi Thi, hai đứa bé ngồi cạnh cô, giống như thần hộ mệnh!
Vẻ mặt Dung Huyên vì một câu ‘Dung Huyên là khách’ của Mộ Nhã Triết. cũng có chút nhịn không được, tươi cười trên mặt cũng biến mất đi rất nhanh!
Xem ra, hiện giờ anh đặt cô ta ở vị trí khách, thái độ cũng cực kỳ rõ ràng!
Cuối cùng vẫn là cô ta tự mình đa tình mà thôi!
Dung Huyên nghĩ đến đây, vì hóa giải xấu hổ, tươi cười nói với Hữu Hữu, “Cháu tên là Hữu Hữu đúng không?”
“Dạ.”
Cô ta lại nhìn Tiểu Dịch Thần, “Cháu tên là Tiểu Dịch Thần đúng không?”
“Dạ.”
“Bộ dạng của hai đứa bé đúng là giống, nếu không phải kiểu tóc khác nhau, quả thật sẽ làm cho em lẫn lộn.”
Dung Huyên nói xong, đột nhiên vươn bàn tay về phía Hữu Hữu, ý đồ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu.
Hữu Hữu lập tức ghét bỏ xoay mặt đi, giống như rắn rết vậy, cơi người phụ nữ trước mặt như con sói!
“Hữu Hữu…”
Vân Thi Thi đột nhiên nở nụ cười, lập tức nói với Dung Huyên, “Tuy đứa bé còn nhỏ, nhưng mà rất thông minh, cũng có chút nóng nảy, không ai có thể sờ khuôn mặt của đứa bé!”
Trong lòng Dung Huyên có chút tức giận.
Cô ta tuyên bố nể mặt Mộ Nhã Triết, muốn lấy lòng hai đứa bé, kết quả không được cảm kích, khó tránh khỏi có chút ảo não!
“Tuy cháu còn nhỏ, cũng không phải ai gọi cháu là Hữu Hữu cũng được! Nhất là người cháu không thích.”
Dừng một chút, Hữu Hữu lại ra vẻ tự nhiên nói, “Chỉ là xem như nể mặt dì là khách của cha và mẹ, vậy thì cho dì Huyên Huyên quyền lợi đặc biệt này!”
Thằng nhóc đó cố ý nhấn mạnh ‘Khách của cha và mẹ’, ý ở ngoài lời, cô ta là người ngoài!
Rốt cuộc Dung Huyên ngồi không yên.
Ba mẹ con gắn bó thân thiết, mỗi câu nói đều hùng hổ dọa người, cho dù ngoài mặt bình thường, nhưng ý tứ bài xích đều thể hiện ra rõ ràng!
Trên mặt Dung Huyên không chịu đựng nổi, lúc này nói vài câu, đứng lên nói, “Thời gian không còn sớm nữa, em còn phải đi xử lý chút chuyện nữa.”
“Chuyện gì thế?”
“Tai nạn giao thông, cần xử lý một phen.”
“Tai nạn giao thông sao?”
“Ừm!”
Dung Huyên gật gật đầu, “Hôm nay bị một chiếc xe Bentley đâm vào đuôi xe, chuyện này còn chưa giải quyết xong.”
“Em có bị thương không?” Mộ Nhã Triết quan tâm một câu.
Dung Huyên lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ tông vào đuôi xe, người không sao cả.”
“Vậy là được rồi.”
Dung Huyên gật gật đầu, lập tức nói, “Em đi trước đây, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại!”
Nói xong, cô ta đứng dậy, cầm túi xách lên, như binh lính bại trận, xám xịt rời đi.
Mộ Nhã Triết đưa cô ta tới cửa, sau khi thấy cô ta đi xa, lại xoay người, liền thấy tươi cười trên mặt Vân Thi Thi đột nhiên rút đi, đứng dậy, để dao nĩa qua một bên, mặt không chút thay đổi đi vào phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tiểu Dịch Thần thấy, trên mặt có chút bối rối và lo lắng, lập tức vào phòng theo.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, vừa muốn đi qua đó, Hữu Hữu đột nhiên tiến lên ngăn cản.
“Cha à, có phải cha nên cho con một câu trả lời thỏa đáng hay không? Hoặc là giải thích!”
“Câu trả lời gì?”
Đầu Mộ Nhã Triết mờ mịt, “Làm sao vậy?”
“Người phụ nữ này là ai?”
“Bạn.”
“Bạn sao?”
Hữu Hữu lắc lắc đầu, lập tức bất mãn nói, “Dùng từ bạn này để hình dung, thật sự có chút không rõ ràng nha! Bạn gái cũ cũng là bạn, bạn lâu năm cũng là bạn nha!”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, khóe môi giật giật một phen, “Bạn lâu năm sao? Con học được mấy từ này ở đâu?”
“Trên TV ạ.”
“Sau này ít xem TV đi.”
Mộ Nhã Triết nói một câu xong, liền muốn đi vào phòng.
Hữu Hữu lại chạy đến cạnh anh lần hai, ngăn cản anh, “Không được đi.”
Thái độ của thằng nhóc có chút cố chấp.
Mộ Nhã Triết rất có kiên nhẫn hỏi lại, “Lại làm sao vậy?”
“Người phụ nữ này, không phải là thanh mai trúc mã của cha đấy chứ?”
Thằng nhóc này nhạy cảm nhận ra, làm anh kinh hãi.
Chỉ từ lúc nói chuyện, chắc là thăm dò rõ ràng thân phận của người phụ nữ này.
Mộ Nhã Triết ‘Ừm’ một tiếng, cũng không phủ nhận.
Hữu Hữu nhún vai, nói, “Kỳ thật người phụ nữ này có thân phận gì, con không quan tâm, con cũng không muốn cố ý đi tìm tòi nghiên cứu! Nhưng mà! Nếu người phụ nữ này xuất hiện làm mẹ không vui, không phải cha nên nghĩ biện pháp xử lý tình hình sao?”
“…”
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng nói, “Đứa ngốc cũng nhìn ra được, người tên là dì Huyên Huyên kia, ánh mắt nhìn cha, rõ ràng cho thấy khác biệt! Cũng khó trách mẹ sẽ cảm thấy ấm ức, trước mặt mẹ, một người phụ nữ khác đối với người đàn ông của mẹ tình ý triền miên, chắc chắn chịu không nổi. Nếu cha đã nói là bạn, thanh mai trúc mã, nên là một khoảng thời gian đã trôi qua, điểm này cha làm tuyệt đối không được! Tuyệt đối không để ý đến cảm nhận của mẹ!”
Mộ Nhã Triết không còn lời nào để nói.
Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn về phía cậu nói, “Con có biết bộ dạng này của con, giống như là thẩm phán, có phải muốn định tội cha mới chịu bỏ qua hay không?”
“Hừ! Cha là cha ruột của con, con cũng không dám!”
Anh vuốt cái mũi của cậu, “Con không dám sao? Bây giờ không phải con đang tuyên bố định tội danh cho ‘Cha ruột của con’ đấy sao?”
“Cha làm mẹ mất hứng, con đương nhiên giận cha!”
“…”
Mộ Nhã Triết nhìn cậu ý vị thâm trường.
Hữu Hữu nhíu mày, không vừa ý oán hận, “Sao cha lại đào hoa như vậy, mãi mà không hết, một Mộ Uyển Nhu rời đi, lại tới một Tống Ân Nhã, một Tống Ân Nhã còn chưa đủ, lại tới ‘Dì Huyên Huyên’, sau đó không biết người nào lại xuất hiện nữa! Cha à, chỉ tại mị lực của cha quá mạnh, người thích cha xếp hàng dài tận Seberia cũng không hết! Nhưng mà ít nhất cũng nên nghĩ đến cảm nhận của mẹ một chút! Người phụ nữ như vậy, muốn dứt là dứt!”
“…”
Con trai dạy bảo cha một chút tức giận cũng không có.
Mộ Nhã Triết lập tức cúi đầu trước cậu.
“Cha biết sai rồi.”
“Biết sai có thể sửa, phải cố gắng làm tốt!”
Hữu Hữu lập tức chà đạp tóc của anh, “Cha còn không nhanh đi dụ dỗ mẹ đi!”
“Ừ, cha biết rồi.”

Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ngọn đèn hơi tối, ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, mơ hồ thấy Vân Thi Thi nằm ở trên giường, mà Tiểu Dịch Thần lại nằm úp sấp ở bên giường, nghe thấy tiếng mở cửa, thấy anh vào cửa, lập tức thức thời rời đi.
Anh đi qua, ngồi xổm bên cạnh giường.
Hình như người trên giường cảm nhận được anh đến gần, đem chăn che kín hơn, làm cho cả người ở bên trong chăn, hơi thở đều yên lặng.
Trong lòng Mộ Nhã Triết yên lặng thở dài một tiếng, đưa tay vén chăn lên.
Vân Thi Thi lại cầm chặt cái chăn, nằm bên trong, không dám thở mạnh.
Anh trầm giọng nói, “Bà xã, lại giận anh rồi hả?”
“… Không có!”
Vân Thi Thi buồn bực nói, ngữ khí lại cực kỳ không được tự nhiên, chuyện này rõ ràng cho thấy lại hờn dỗi rồi.
Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lát, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Anh cũng mơ hồ nhận thấy được đêm nay khi Vân Thi Thi dùng cơm vẻ mặt có chút không đúng, cách nói chuyện có chút chán nản, trong lòng anh dự đoán, biết đêm nay cô khác thường, chắc là liên quan đến Dung Huyên!
Anh cũng nghe ra được, thái độ của Dung Huyên với Vân Thi Thi không tính là quá thân mật, hai người phụ nữ đều có H*m mu*n chiếm hữu rất mạnh.
Dung Huyên là thanh mai trúc mã của anh thời niên thiếu, nếu không có chuyện xảy ra bất ngờ, nhà họ Dung không có di dân sang Ý, có lẽ sẽ y theo tính tình của anh, sẽ không có chuyện xảy ra với Vân Thi Thi!
Nhưng mà, nhân sinh không có nếu.
Âm kém dương sai, bỏ lỡ thì bỏ lỡ rồi.
Một người đã qua đi, một người là hiện tại, là tương lai, hai người âm thầm phân cao thấp, không ai phục ai, nhưng đây đều là ghen tị, hâm mộ, cản trở trong lòng.
Nhưng anh tạm thời thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Anh cảm thấy chuyện này không giải thích là tốt nhất, càng giải thích càng tô đen, trái lại làm cô cảm thấy anh và cô ta có cái gì!
Nhưng mà hai người trong lúc đó không có gì, không có nghĩa là Vân Thi Thi không suy nghĩ miên man!
Anh ngồi lên giường, nằm xuống cạnh cô, ôm lấy cô qua chăn, nhàn nhạt nói, “Năm Dung Huyên mười tuổi liền theo nhà di dân rồi! Từ ngày cô ấy rời đi, quan hệ giữa anh và cô ấy, cũng cắt đứt không còn một mảnh rồi! Huống hồ chuyện của mười mấy năm trước, đã qua rồi. Hôm nay gặp nhau, cũng nằm ngoài dự liệu của anh. Em đừng hiểu lầm, anh vì cô ấy mới đến Ý!”
Anh giải thích như vậy, cũng làm khó anh!
Trầm tư suy nghĩ, mới kìm nén ra lời giải thích như vậy!
Vân Thi Thi ấp úng không nói một câu.
Giờ phút này, trong lòng cô có chút buồn bực!
Không biết rốt cuộc là buồn bực chuyện gì!
Chỉ biết là, cô có chút ghen tị với Dung Huyên!
Có lẽ H*m mu*n chiếm hữu trong lòng cô đối với anh lại bắt đầu nổi loạn?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc