Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1301

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Rất nhiều.”
Mộ Nhã Triết để dao nĩa xuống, lấy khăn ra, tao nhã lau khóe môi, hơi nhếch môi, “Anh đến bây giờ, còn nhớ rõ bộ dạng em trước đây. Đôi mắt rất to, luôn luôn thích khóc, một khi khóc lên, trời đất mù mịt, cái mũi hồng hồng, nước mắt đều dừng không được, dụ dỗ thế nào cũng không có tác dụng.”
Sau đó, anh lại không nói tiếp nữa!
Dung Huyên cười nói, “Haizz, ai bảo dụ dỗ không có tác dụng chứ? Lúc đó, anh thấy em khóc, sẽ tìm cách dỗ em vui vẻ, chỉ là anh không biết làm sao dỗ con gái, không hiểu ý con gái, cũng chỉ ôm em vào trong ***, nhẹ nhàng dụ dỗ em, em bảo anh hát, anh cũng ngoan ngoãn hát rồi mà! Cứ như vậy, em nghe xong thì không khóc nữa. Anh còn nhớ rõ không? Trước đây anh hát không dễ nghe, âm luật đều sai hết, cứ như vậy hát loạn cả lên, em khóc, đều bị anh làm cho cười, cũng quên cả khóc!”
Dung Huyên vừa nói, trên mặt hiện lên vô số ánh sáng rực rỡ, cực kỳ dịu dàng.
Cô ta khiến người ta rơi vào hồi ức lưu luyến, nhưng càng nghĩ lại càng phiền muộn, nhớ lại người đàn ông cô ta từng ái mộ, hiện giờ đã có vợ, trái tim lại đau đớn trở lại!
Tâm tình không thoải mái, cô ta cũng có ý định cho người phụ nữ tên Vân Thi Thi này ăn miếng trả miếng, giống như không thoải mái, cố ý hướng dẫn đề tài đến hồi ức còn trẻ của hai người, giống như ác ý muốn làm cô không có khẩu vị!
Như cô ta mong muốn.
Khẩu vị của Vân Thi Thi bị cô ta làm thay đổi, cô đột nhiên để dao nĩa qua một bên, cúi đầu, lấy khăn ra yên lặng lau khóe môi, trong lòng không thoải mái, vì vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Dung Huyên, mà không ngừng tăng lên!
Cô nghe ra được, Dung Huyên này, cố ý làm cô ghê tởm!
Lúc này, nói những chuyện cũ này làm gì?
Chẳng lẽ là vì cố ý chọc giận cô - - thời niên thiếu của người đàn ông cô yêu, cô chưa từng tham dự, cũng chưa từng biết được, trong trí nhớ tốt đẹp như vậy, không có tên cô, chỉ có tên Dung Huyên!
Cho nên, cô ta đang diễu võ dương oai với cô sao?
Dung Huyên này, cố ý trêu đùa tâm tình cô sao?
Nghĩ đến đây, Vân Thi Thi nhẹ nhàng uống một ngụm R*ợ*u đỏ, lập tức tao nhã nhếch môi lên, mỉm cười nói, “Thật tốt. Từ những lời cô nói, tôi mới phát hiện, người đàn ông này còn có mặt đáng yêu như vậy! Có đôi khi, nghĩ lại tôi thực cảm thấy tiếc nuối! Hồi ức thiếu niên năm nào tôi chưa từng tham dự, nhưng mà may mà tương lai của anh ấy, còn có tên tôi, hơn nữa chỉ có tên tôi. Nghĩ tới điểm này, tôi lại cảm thấy cực kỳ hài lòng.”
Vẻ mặt Dung Huyên đột nhiên cứng lại vài giây, cô ta thâm sâu nhìn về phía anh, đột nhiên tựa tiếu phi tiếu nói, “Thi Thi, cô biết không? Tôi thật sự hâm mộ cô! Nhìn ra được, anh Triết yêu cô rất sâu đậm, có một số chuyện, hâm mộ cũng không kịp! Chỉ là tôi cảm thấy được, càng hạnh phúc thì càng ngắn ngủi, cho nên, càng hạnh phúc, phải nắm thật chắc mọi lúc! Có chút không để ý, hạnh phúc giống như mọc cánh vậy, bay từ tay cô đi mất! Cho nên càng hạnh phúc, phải càng hiểu mà nắm chắc!”
“Đạo lý này tôi tất nhiên biết!”
Vân Thi Thi cười ảm đạm.
Sau đó Dung Huyên lại cảm khái một câu, “Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất!”
Vừa dứt lời, một giọng nói non nớt đột nhiên truyền đến.
“Cha à… Con đói bụng rồi… Con muốn ăn bánh ngọt nha…”
“Cha à… Con đói bụng rồi…”
Dung Huyên ngớ ra một phen, theo giọng nói nhìn lại, thấy một đứa bé mặc áo sơ mi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Hữu Hữu bị đói làm tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Tiểu Dịch Thần mở tứ chi ngủ ngon, sờ cái bụng lép, cậu quyết định bỏ lại Tiểu Dịch Thần, rời giường kiếm đồ ăn.
Mới vừa mặc quần áo tử tế, Hữu Hữu lại mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Vân Thi Thi, cậu lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mới đi đến nhà ăn, lại đột nhiên thấy trước bàn có ba người.
Trong đó có một người phụ nữ, dung mạo xinh đẹp lại xa lạ.
Hữu Hữu ngớ ra một phen.
Chắc là bạn của cha và mẹ?
Trong lòng cậu yên lặng nghĩ như vậy, lập tức coi cô ta không có tồn tại, chạy tới làm nũng với Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi ôm cậu ngồi trên người, lại nghe cậu tò mò hỏi, “Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Hơn bảy giờ tối rồi!”
“Ai nha, thể nào con cảm thấy ngủ lâu như vậy? Chắc là buổi tối ngủ không được rồi!…”
Tâm tình của Vân Thi Thi vốn mịt mù nháy mắt biến mất, cô nhịn không được nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, bất mãn nói, “Sớm nên gọi con tỉnh, không thể để con ngủ lâu như vậy, nếu không thì buổi tối lại tràn đầy tinh thần, ngủ không được!”
Từ đầu đến cuối, Dung Huyên nghẹn họng nhìn trân trối, trợn to mắt, trong lúc này còn chưa kịp tiêu hóa thân phận của đứa bé.
Vừa rồi, thoạt liếc mắt một cái trông thấy đứa nhỏ này từ phòng chạy đến, khuôn mặt nhỏ cực kỳ tuấn tú rơi vào mắt cô ta, lập tức có chút kinh ngạc!
Cô ta thấy đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này, đôi mắt đen tuyền sáng ngời, trắng đen rõ ràng, cái mũi nho nhỏ vừa cao vừa thẳng, cái miệng nhỏ hồng nhạt, hàm răng trắng như tuyết, một khi cười rộ lên, trên gương mặt xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đó, trắng khó mà tin, giống như ngọc được điêu khắc tinh tế, làm cho người ta hận không thể tự mình đưa tay kiểm tra xúc cảm, mới có thể xác định đứa nhỏ này là người thật, không phải tác phẩm nghệ thuật.
Vẻ mặt bánh bao nhỏ trắng noãn đáng yêu, tao nhã mê người, giống như thân sĩ nhỏ lễ phép, một khi cười rộ lên, làm cho trái tim người ta đều hòa tan!
Càng làm cô ta kinh ngạc, đó chính là đôi mắt của đứa nhỏ này, Dung Huyên lập tức cảm nhận được, đứa nhỏ này nhất định là con của Mộ Nhã Triết!
Nếu nghiêm mặt, quả thực giống như đúc Mộ Nhã Triết thời niên thiếu, tưởng tượng sau này khi lớn lên, bộ dạng nhất định vừa đẹp trai vừa khốc, tuấn mỹ kinh thiên động địa.
Chỉ là mặt đáng yêu của đứa nhỏ này, giống như cũng nhằm vào đối tượng!
Ngẫu nhiên liếc cô ta một cái, ánh mắt đó lập tức lạnh thêm vài phần, tỏa ra hơi thở người sống chớ tới gần!
Nhưng mà lúc quay đầu nhìn về phía Vân Thi Thi, vẻ mặt cậu lại hiện lên mỉm cười nhu thuận đáng yêu, khóe môi cũng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, ngọt ngào ngây thơ gọi một tiếng, quả thực làm trái tim người ta mềm vài phần!
Làm người ta hâm mộ!
Nếu có được một đứa bé đáng yêu như vậy, bảo cô ta dùng thanh xuân trân quý đi đổi, cô ta cũng nguyện ý!
Đây là đứa bé của anh và cô sao?
Đã lớn như vậy rồi?
Nhưng mà nếu cô nhớ không lầm, anh chỉ mới hơn 29, đứa nhỏ này khoảng sáu bảy tuổi, anh kết hôn lúc 22 tuổi sao?
Sớm như vậy?
Sớm như vậy?
Anh là người đàn ông kiêu ngạo, từ trước đến nay tự do như gió, không thích bị trói buộc, hôn nhân đối với anh mà nói, chỉ là một loại hình thức, sao có thể kết hôn sớm như vậy được?
Trái tim Dung Huyên lập tức lạnh lẽo!
Trong đầu vốn không cam lòng, trong nháy mắt biến thành có chút mất mát và trống rỗng tĩnh mịch!
Nhiều năm qua đi như vậy, cô ta không phải chưa từng có đàn ông, có người yêu không lâu, có người yêu hai ba năm, nhưng mà có nhiều đàn ông muôn hình muôn vẻ trải qua thế giới của cô ta, rốt cuộc cũng tìm không được mối tình đầu ngây thơ ngây ngô thời niên thiếu!
Mối tình đầu sao?
Anh đối với cô ta mà nói, xem như là mối tình đầu u ám nhất?
Hoặc là chỉ mình cô ta tình nguyện mà thôi!
Vẻ mặt Dung Huyên luôn luôn tao nhã ung dung, đã có chút cứng ngắc, cô ta cố gắng điều chỉnh cơ mặt một phen, gian nan nhếch môi lên, miễn cưỡng cười vui.
“Anh Triết, đây là con anh sao?”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, ngẩng đầu ‘Ừ’ một tiếng, lập tức khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên chút cưng chiều, thậm chí là kiêu ngạo, đối với Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần một đôi dở hơi này, anh vì hai đứa con của mình mà cảm thấy kiêu ngạo mười phần!
“Hữu Hữu, đây là dì Huyên Huyên!”
Anh nói một tiếng, rốt cuộc Hữu Hữu cũng đem tầm mắt nhìn Dung Huyên, xem như chính thức nhìn cô ta một cái, lập tức dịu dàng nhếch môi lên, mỉm cười thân sĩ, “Dì Huyên Huyên!”
Cho dù trên mặt tươi cười đáng yêu, một tiếng này, nghe ra được không tình nguyện, cực kỳ lạnh nhạt.
Cũng không phải cực kỳ thân thiết!
Chắc là đứa bé có linh tính, cảm thấy mẹ không thân thiết với người phụ nữ này, cho dù là nguyên nhân gì, đứa bé tất nhiên có cùng ý nghĩ với mẹ mình, bởi vậy cho dù kêu một tiếng ‘Dì’, nhưng mà vô cùng lạnh nhạt!
Tươi cười trên mặt Dung Huyên phai nhạt vài phần, bởi vì xấu hổ, có chút cứng ngắc trở lại!
Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng không hiểu sao lại vui sướng!
Không hổ là con trai cô, cùng một chiến hào với cô.
Hữu Hữu lạnh lùng với cô ta, Vân Thi Thi nhìn ở trong mắt, ấm ở trong lòng!
Chắc là thằng nhóc này cũng nhận thấy mình không thích Dung Huyên này, bởi vậy thái độ với cô ta cực kỳ lạnh nhạt!
Dung Huyên không tức giận, trước mặt Mộ Nhã Triết, tất nhiên phải cố gắng có quan hệ tốt với cậu, thân thiết nói, “Nhũ danh của cháu là Hữu Hữu đúng không?”
“Dạ!”
Hữu Hữu chỉ nói ngắn gọn ‘Dạ’ một tiếng, quấn lấy Vân Thi Thi cắt thịt bò cho cậu.
“Được rồi… Mới vừa tỉnh dậy lại có khẩu vị như vậy!”
Vân Thi Thi vừa yêu vừa giận nói thầm một câu, lập tức đưa miếng thịt bò đã được cắt cho vào miệng cậu.
Hữu Hữu há to miệng, “A” một tiếng cắn miếng lớn, đem miệng nhét đến căng phồng, mơ hồ không rõ nói, “Thừa dịp Tiểu Dịch Thần còn đang ngủ, con vụng trộm dậy kiếm ăn!”
“Tiểu Dịch Thần còn đang ngủ sao?”
“Dạ!”
Mộ Nhã Triết đột nhiên nói, “Đi gọi Tiểu Dịch Thần đến đây, nếu không buổi tối lại la hét đói bụng!”
Hữu Hữu bĩu môi, cũng không nói gì, nhảy từ trên người Vân Thi Thi xuống, đi vào phòng gọi Tiểu Dịch Thần dậy!
Toàn bộ, xem ra hòa thuận như thế!
Dung Huyên nhìn hết cảnh tượng hòa thuận đó, cảm thấy mình tồn tại, giống như dư thừa!
Cô ta cố gắng muốn phá vỡ xấu hổ, cười nói, “Thật đáng yêu! Đều nói con trai lớn lên giống mẹ, nhưng không nghĩ tới, bộ dạng của Hữu Hữu giống anh trước đây như đúc!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc