Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1297

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lái xe có vẻ rất ngoài ý muốn, bất ngờ là vì Mộ Nhã Triết nói tiếng Ý thật sự quá chuẩn, nếu không phải anh có một gương mặt đẹp trai mang nét đẹp cổ điển phương Đông, anh ta còn tưởng vị khách này là người dân bản địa đấy!
"Thưa quý ngài, tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Đã năm phút đồng hồ rồi, phía trước xảy ra chuyện gì thế?"
Mộ Nhã Triết quay sang hỏi người phụ trách đón khách của khách sạn: "Đi xuống xem một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng thưa ngài."
Người đàn ông mắt xanh tóc vàng xuống xe xem xét tình hình phía trước!
Vân Thi Thi ngồi ở sau xe, trong thời gian dài chờ đợi lúc kẹt xe, cô cảm thấy mệt rã rời, liên tục ngáp mấy cái.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Mệt không?"
"Ừm, có chút..."
Trên mặt Vân Thi Thi không khỏi đỏ ửng, có chút nén giận nói: "Tối hôm qua không phải là không được nghỉ ngơi hẳn hoi sao?"
Người đàn ông đầy tinh lực này đem cô lăn qua lộn lại trên giường không ngừng tới khuya, cũng không biết anh lấy đâu ra lắm sức thế nghỉ ngơi còn muộn hơn cô mà hiện tại tinh thần vẫn phơi phới không thấy chút mệt mỏi nào trên mặt anh.
Chả nhẽ là do thể lực của cô quá kém?
Tố chất thân thể anh rất tốt, một người có thể lực như cô thật đúng là không đáng nhắc tới!
Mộ Nhã Triết không khỏi nhếch môi, hỏi lại: "Em đây là đang trách anh sao?"
Sắc mặt Vân Thi Thi như bị thiêu cháy, hắng giọng: "Không trách anh thì trách ai? Còn không phải là do anh hại sao!"
"Tối hôm qua em cũng rất nhiệt tình, em đã muốn như thế, anh cũng chỉ có thể thỏa mãn em thôi."
Mộ Nhã Triết đúng tình hợp lý nói.
Vân Thi Thi mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, nhịn không được giận dỗi: "Cái gì... Cái gì mà bảo em cũng thật nhiệt tình? Hừ, rõ ràng là anh..."
Cô vô cùng thẹn thùng không dám nói đến mấy chuyện xấu hổ này, anh nhịn không được muốn nghe một chút, liền đến gần cô, hơi thở như lan khẽ nói: "Rõ ràng là anh? Anh làm gì?"
"Không nói nữa!"
"Sao lại không nói nữa?"
Mộ Nhã Triết cố ý đùa cô: "Rõ ràng là anh làm sao?"
Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh!
Cái gì mà làm sao?!
Người đàn ông này sao lại mặt dày đến thế?!
Rõ ràng là cố ý muốn đùa cô?!
Đêm qua, rõ ràng là anh muốn, muốn rất nhiều lần tựa như không đủ, cô cầu xin tha thứ, muốn dừng lại, muốn nói cô mệt lắm rồi nhưng anh vẫn không ngừng nghỉ "cày cấy", bắt cô lăn qua lộn lại đến thân thể gần như rời thành từng mảnh!
Cuối cùng, cô mệt mỏi ngã xuống giường, toàn thân xụi lơ, muốn động cũng không động được còn không phải là do anh ban tặng?!
Những lời này, làm sao cô dám nói?
Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh, lòng tràn đầy oán niệm.
Trong lòng Mộ Nhã Triết lại yên lặng oán thầm, nếu anh không cần cù "cày cấy", nguyện vọng có một cô con gái bao giờ mới thành hiện thực?
Anh trông mong chờ đợi vào cái bụng cô sẽ cho anh thêm một tiểu công chúa.
Anh vẫn luôn muốn biến chuyện này thành hiện thực.
Người đàn ông này quá mức đen tối, anh hiểu người phụ nữ này nhất định sẽ sử dụng biện pháp ***, trước đó sẽ uống thuốc, bởi vậy anh đã động tay động chân đem hộp thuốc *** của cô đổi thành vitamin B11.
Vi-ta-min B11 hay còn gọi là Vitamin B9, là một loại Vitamin hòa tan trong nước, phụ nữ có thai cần một lượng lớn vitamin B11 hơn người bình thường gấp 4 lần, rất nhiều phụ nữ muốn có thai đều dùng nó.
Người phụ nữ ngốc nghếch này cho đến bây giờ vẫn chẳng hề hay biết!
Tưởng tượng đến một ngày, lúc cô nhận ra chính mình đang mang thai, bộ dáng mờ mịt cầm báo cáo xét nghiệm, trong lòng Mộ Nhã Triết liền nhịn không được mà muốn cười.
Nhưng anh phải cố nhịn xuống.
Trừ lý do đó ra vẫn còn một lý do khác nữa.
Nếu mang thai, cô sẽ không còn lý do gì để ở lại làng giải trí.
Đến lúc đó, anh sẽ thay cô thành lập một công ty giải trí để cô quản lý, lúc có hứng thì có thể tìm mấy kịch bản tốt tự mình quay phim, tương đối nhàn nhã.
Mặc dù thủ đoạn có chút đê tiện nhưng ai bảo cô không hợp tác.
Người phụ trách của khách sạn rất nhanh liền trở lại, lên xe, nói với Mộ Nhã Triết: "Thưa quý ngài, tôi đã đi qua nhìn tình huống một chút, bên ngoài xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai xe đâm vào nhau."
"Tai nạn xe cộ?"
"Vâng, va chạm nhẹ, cảnh sát đã tới rồi. Rất nhanh sẽ khai thông đường!"
Mộ Nhã Triết gật đầu, tiện tay kéo Vân Thi Thi vào lòng, dịu dàng hỏi, "Mệt lắm sao?"
"Ừm, có một chút thôi, chỉ sợ hai thằng bé đi máy bay phải chịu mệt."
Khách sạn phái hai chiếc xe đến đón tại sân bay, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ngồi ở ghế sau, giờ phút này, tám phần là mệt híp mắt lại ngủ gà ngủ gật rồi.
Rất nhanh con đường liền được khai thông.
Xe chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc đi ngang qua hiện trường, liền nhìn thấy một chiếc Bentley cùng một chiếc Maserati va phải nhau.
Vân Thi Thi không khỏi nhìn thoáng qua, bên đường, đứng đối diện là một cô gái với màu mắt đen mặc đồng phục cảnh sát tựa hồ như đang làm công tác điều tra.
Cô gái có một gương mặt phương Đông đặc thù, tinh xảo mỹ lệ, nhất là đôi mày kia, tinh tế như họa, mảnh như lá liễu, dịu dàng đằm thắm.
Hiện giờ rất ít người có đôi mày như vậy, hiện tại đại đa số đều thích mắt một mí kiểu Hàn Quốc, rất ít người thích đôi mày kiểu này.
Đôi lông mày này cực kỳ phù hợp với cô gái làm nổi bật lên đôi mắt hạnh quyến rũ động lòng người.
Sống mũi cao, cái miệng nhỏ anh đào, mỗi bộ phận trên gương mặt tách ra có lẽ không phải quá xuất sắc nhưng khi hợp cùng một chỗ lại cực kỳ phù hợp, xinh đẹp, hơn nữa còn khiến người ta nhìn qua một lần là không thể quên.
Có lẽ là do những vật đặc biệt xinh đẹp bao giờ cũng được chú ý nhiều hơn đi.
Vân Thi Thi không biết vì sao, bản thân lại nhìn cô gái này nhiều hơn một chút
Cô gái giống như có chút ảo não, có chút phiền muộn, cô ta dơ tay nhìn đồng hồ tay một chút, vô ý thức nâng mắt nhìn thoáng qua, chiếc xe đặc biệt lướt qua trước mắt cô ta, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô ta cũng nhìn thoáng qua cửa kính xe.
Cửa kính xe giờ phút này được hạ thấp xuống.
Bởi vậy liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy người ngồi trong xe.
Sắc mặt cô gái bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt hơi dừng một chút, ngay sau đó, trên mặt toát lên sự bất ngờ, kinh ngạc cùng hoài nghi, cô ta không khỏi đuổi theo chiếc xe vài bước, sau khi thấy rõ người đàn ông ngồi trong xe, sắc mặt cô ta cả kinh, không kìm được mà tiến lên vài bước.
Dưới chân cô ta đi giày cao gót, giờ phút này cô ta cũng chẳng buồn để ý mà chạy đuổi theo xe.
Vân Thi Thi vốn dĩ đã thu hồi ánh mắt, nhưng ngẩng đầu, nhìn về phía kính chiếu hậu, cô gái có gương mặt tinh xảo kia vậy mà lại đang chạy đuổi theo sau xe, vẫy tay, một đầu tóc đẹp bị gió thổi đến loạn.
Đôi môi đỏ của cô ta khép mở tựa như đang hô gọi cái gì đó, nhưng ngồi trong xe căn bản nghe không rõ lắm.
Vân Thi Thi có chút kỳ quái lẩm bẩm một câu: "Lạ thật, cô gái kia sao lại đuổi theo xe chúng ta?"
"Hử?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc