Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1288

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Xui quá đi!
Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy chứ, vậy mà chọn trúng giờ Nữ Ma Đầu này làm việc, không may làm sao mà rơi vào trong tay cô rồi!
Trên mặt Sở Hà hoàn toàn không còn vẻ dịu dạng lúc đối mặt Mạnh Tinh Tuyết vừa rồi, mà vẻ mặt hết sức uy nghiêm, "Cậu không cần quan tâm là ai trực. Tôi hỏi cậu nói, cậu thành thật trả lời."
A Đông cười nịnh, hơi khom người về chút một chút, nói đùa cợt, "Không phải... không thành sao! Ái chà, chúng tôi cũng không phải động thật, chỉ là tối hôm qua quá nhiều uống R*ợ*u, cồn lên não, cho nên... Chỉ hù dọa cô em này một chút!"
Sở Hà không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, giơ chân lên mạnh mẽ đá về phía hắn ta, một phen đá hắn ta lăn mặt đất.
Cũng không biết cô ấy làm sao có sức mạnh lớn như vậy, có thể đá một người đàn ông cao 1m8 lăn trên đất!
Mạnh Tinh Tuyết sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin.
Nhìn A Đông ăn đau hừ hừ, thì nghe Sở Hà mặt không chút thay đổi nói, "Hù dọa?! Cậu là một người đàn ông cao lớn, chuyện đàng hoàng thì không làm, chạy tới hù dọa một cô gái?! May cho cậu không gặp phải tôi, nếu không, tôi chắc chắn sẽ bẻ trật khớp cánh tay cậu!"
A Đông nơm nớp lo sợ đứng lên, vẻ mặt như khóc tang, " Chị Sở, là tôi vô liêm sỉ, là tôi sai rồi, chị muốn tôi làm sao bây giờ! Ra tay nhẹ một chút có được không. Tôi... là tôi không có đầu óc, là tôi không nhớ lâu! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi..."
A Đông sợ Sở Hà như vậy, cũng không phải là không có lý do.
Lần trước, cũng vì phạm tội, chuyện A Đông gây ra là trộm tiền trong cửa hàng của một bà mẹ đơn thân ở phía Đông thành phố, số tiền không nhiều lắm, cũng mấy ngàn đồng, nhưng hơn mấy ngàn đồng này, là chi tiêu một năm của nhà đó.
Bà mẹ đơn thân mang theo một đứa con nhỏ, bên trên còn phải nuôi hai người già, cuộc sống khó khăn, vì duy trì sinh hoạt, mở một tiệm Fastfood ở phố đông, duy trì cuộc sống.
Chi phí ăn mặc cả nhà, đều dựa vào cửa hàng nhỏ này.
Trước kia, chồng của cô ra nước ngoài làm công, tới Châu Phi xây đường sắt, kết quả mà lại bởi vì nhiễm bệnh dịch, ૮ɦếƭ ở xứ người, sau cùng, cả di thể cũng không thể mang vẻ.
Người phụ nữ đáng thương này chịu khổ mất chồng, đành phải tay làm hàm nhai, ngậm đắng nuốt cay kinh doanh tiệm Fastfood, duy trì cuộc sống.
Sở Hà điều tra ra chuyện này, sau khi bắt A Đông lại, hung hăng dạy dỗ hắn ta một phen.
Tóm lại, xuống tay rất nặng.
Chút tiền A Đông trộm được, còn chưa đủ trị thương.
A Đông cũng rất có tiếng tăm trong Yển Thành này, đương nhiên, danh tiếng này cũng không phải là tốt lành gì, tiếng xấu lan xa, là tên đầu đường xó chợ nổi tiếng, không chuyện ác nào không làm, rất nhiều người không dám làm gì hắn ta, xảy ra chuyện, cũng không dám báo cảnh sát, sợ bị trả thù.
Dưới tay hắn ta còn có không ít đàn em cao to, vì vậy, hắn ta vô cùng hung hăng ngang ngược trong vùng này.
Nhưng mà, từ khi Sở Hà tới đây nhậm chức, bắt A Đông lại ‘làm quen’ vài lần, tên côn đồ luôn luôn hung hăng ngang ngược này, hoàn toàn ngoan ngoãn trong tay cô ấy rồi!
Người phụ nữ nầy rất nguy hiểm đó!
Đúng là một nữ ma đầu.
Cũng không phải không nghĩ tới việc trả đũa, mấu chốt là, tính cách người phụ nữ này quá độc ác, cũng không biết bản lĩnh ghê gớm đó được tôi luyện từ đâu, hắn ta mang theo một đám anh em đi chặn đường trả thù cô, sau cùng cả đám bị đánh hoa rơi nước chảy.
Sau khi cô nhậm chức chi hậu, bằng vào sự chính trực của mình, nâng cao việc trị an của địa phương lên tầm cao mới.
Rất nhiều cảnh sát lâu năm của cục cảnh sát không phục, vì thế lén lút đi tìm cô tỷ thí một phen.
Kết quả là, rất nhiều cảnh sát nam xuất ngũ từ bộ đội, đều hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Kết quả là, rất nhiều cảnh sát nam xuất ngũ từ bộ đội, đều hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Còn A Đông, từ sau lần trước bị cô hung hăng đánh một trận, cũng ngoan không ít, nhìn thấy cô, sợ tới mức cúi đầu khom lưng, không dám nói hai lời.
Lần này, lại rơi vào trong tay cô nữa rồi.
Trên đường về cục cảnh sát, Mạnh Tinh Tuyết ngồi bên tay lái phụ, một cảnh sát đè hai người kia ở phía sau, Sở Hà một đường lát xe về cục.
Lấy lời khai, ghi vào hồ sơ, nhưng mà thực chất cũng không có tổn thương nghiêm trọng gì, bởi vậy, tối đa chỉ có thể giáo dục phê bình, thậm chí cả tạm giam cũng không có.
Sở Hà rất giận, mắng hai người một phen, rồi bắt hai người đến chỗ tạm giam, nhốt lại.
Mạnh Tinh Tuyết tò mò nhìn theo ba người, vội vàng hỏi cảnh sát phụ trách bên người, cảnh sát kia nói, "Chắc là đi "phê bình giáo dục" rồi?"
"Phê bình giáo dục?"
"Ừ!" Sắc mặt cảnh sát phụ trách kia bỗng nhiên hơi thay đổi, "Thủ đoạn chị Sở dùng với những đồ bỏ đi này, luôn rất ***, đánh một trận trước rồi nói."
"Đánh...?"
"Hai tên này không thiếu tiền án trong cục chúng án tôi, là "khách quen" của cục, chị Sở thấy bọn họ rất phiền, lần này phỏng chừng hẳn sẽ đánh rất ác đó!?"
Quả nhiên.
Lúc Sở Hà mang hai người ra ngoài, a Đông và A Trình đi theo phía sau mặt mũi bầm dập, nhất là đôi mắt, một bên xanh một bên tím, đi rất chậm, Sở Hà lại đá thêm một cái, lớn tiếng trách mắng, "Có biết đi đường không?!"
"Biết! biết!"
"Lần sau còn để tôi thấy xem thấy các cậu, thì tuyệt đối không dễ nói chuyện như hôm nay!" Mặt Sở Hà đầy chán ghét nói, "Hai người đàn ông to con đi bắt nạt một cô gái, thực thay các ngươi cảm thấy dọa người!"
"Chị Sở, chúng tôi biết sai rồi, lần sau tuyệt đối không tái phạm nữa!"
Sở Hà lạnh lùng nói, "Ha ha! Nếu còn tái phạm, các cậu không khỏi tránh phải ăn cơm tù đó!"
Hai người mặt xám mày tro rời khỏi cục cảnh sát, như là chuột chạy qua đường vậy.
Sở Hà đi tới bên người Mạnh Tinh Tuyết, nhướng mày, cười nói, "Đi được, không có chuyện gì, cô có thể đi về!"
"Tôi..."
Bỗng nhiên Mạnh Tinh Tuyết hơi lo lắng, cô ấp úng, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên lo lắng hỏi, "Nhà nghỉ kia tôi không dám ở nữa, cũng không biết ở xung quanh đây có nhà nghỉ khác không, hoặc là khách sạn hay nhà trọ rẻ một chút cũng được, tôi ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm nhà."
"Tìm nhà?"
Sở Hà thấy ngoài ý muốn, "Cô định tìm nhà trong Yển Thành?"
"Dạ, phải.”
"Vì sao?"
Sở Hà lại càng khó hiểu, "Tôi chỉ thấy người ta đua nhau đi thành phố lớn, chưa thấy ai trong thành phố lớn chạy đến vùng quê nghèo khó này!"
"Tôi..."
Mạnh Tinh Tuyết muốn nói lại thôi, khuôn mặt buồn bã.
Sở Hà biết cô là một mình ở nhà nghỉ kia, lo lắng, lo lắng hai tên côn đồ quay lại báo thù, bởi vậy, bất đắc dĩ nói, "Nếu không, nếu cô không ngại, thì đi nhà tôi ta ở một đêm? Vừa lúc, tôi cũng tan làm, thuận đường đi cùng cô."
"Có thể chứ?"
Mạnh Tinh Tuyết hơi bất an, "Có thể làm phiền cô quá không?"
Sở Hà lắc đầu, thoải mái nói, "Hẳn không! Trong nhà tôi chỉ có tôi và con nhỏ, nhà rất lớn, vừa lúc có một căn phòng trống cho cô ở."
Mạnh Tinh Tuyết thấy ngoài ý muốn, "Con trai? Cô kết hôn rồi hả?"
Cô ngoài ý muốn vì, tuổi Sở Hà còn trẻ không giống người đã đã có con.
Sở Hà lắc đầu, "Không có."
"Vậy... sao cô lại..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc