Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 128

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Khóe mắt Lý Hàn Lâm co giật.
Đứa trẻ này...
Mưu tính quá sâu.
Khiến ông thật bất đắc dĩ.
Lúc đó, ông nhận được điện thoại của cậu, đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu cứu thống khổ của cậu, ông vội bỏ hết mọi việc chạy tới, vừa mở cửa đã thấy cậu ngã trên mặt đất, ông lập tức xông lên bế cậu lên, thấy cậu đã ngất xỉu, không biết rốt cuộc cậu làm sao, bấm nhân trung cũng không thấy cậu tỉnh, vừa định hô hấp nhân tạo cho cậu, lại không ngờ cậu nhóc này mở mắt, chắc mấy cú bấm vừa rồi có hiệu quả.
Vừa tỉnh lại, cậu đã cho ông một cái tát, khiến mặt ông lệch sang một bên: “Độc ác!”
Ngay khi Lý Hàn Lâm đang oan khuất không gì sánh bằng thì lại thấy cậu nhóc yếu ớt dựa vào иgự¢ ông, hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ bừng.
Ông vội hỏi rốt cuộc có chuyện gì, cậu lập tức chỉ chỉ hộp thuốc trong hộc tủ: “Cầm...tới đây...”
Lý Hàn Lâm lập tức mở hộp thuốc, cậu nhóc cố lấy một lọ thuốc ra, uống một viên, tình trạng bệnh vẫn không có gì khởi sắc.
Vội vội vàng vàng đưa cậy đến bệnh viện, làm cấp cứu, cuối cùng bệnh tình cũng giảm bớt.
Nhưng yêu cầu tiếp theo của cậu lại khiến ông bối rối.
“Đợi lát nữa, nếu như mẹ cháu gọi điện cho chú, phiền chú nói bệnh của cháu nghiêm trọng chút.”
Lý Hàn Lâm nghe vậy, mắt mở to: “Giám đốc Vân, chẳng phải cháu thương mẹ cháu nhất sao? Không phải cháu sợ mẹ lo lắng nhất sao?”
“Lẽ nào, mẹ không nên lo lắng cho cháu?” Hữu Hữu bất mãn bật lại, khiến ông á khẩu không trả lời được.
Lý Hàn Lâm suy tư hồi lâu, hình như, lời cậu nói có mấy phần có lý.
“Để cháu một mình ở nhà, một ngày một đêm, lẽ nào mẹ không nên tự trách bản thân?”
“Ừ...”
“Cho nên, một lần là được rồi, để mẹ càng yêu thương cháu hơn.” Hữu Hữu nói, cúi đầu, siết chặt góc chăn, đôi mày nhíu chặt, bóng lưng cậu thoạt nhìn rất bất lực: “Con người chỉ có mất đi, mới biết quý trọng. Nếu thật sự mất đi, sẽ không thể quay về được nữa.”
Vì vậy, mới có cuộc điện thoại vừa rồi.
Từ trước đến nay cậu rất yêu thương mẹ, chỉ cần có thể tự chăm sóc mình, cậu sẽ không có yêu cầu gì với người mẹ ngốc nghếch này, chỉ cầu cô có thể chăm sóc tốt bản thân là cậu yên tâm rồi.
Nhưng cậu lại phát hiện, có đôi khi, tình nguyện yếu đuối chút, ỷ lại vào mẹ nhiều hơn chút, lòng của mẹ mới đặt trên cậu nhiều hơn.
“Ừm.” Hữu Hữu gật đầu, mày cau lại nói: “Cháu thấy, chú nói chưa đủ nghiêm trọng. Tình hình không khả quan lắm, chú không nên nói vậy.”
Cậu im lặng một lúc, trong mắt lạnh băng, bỗng nói: “Chú phải nói, suýt chút nữa cháu đã ૮ɦếƭ.”
Khóe miệng Vân Thiên Hữu nhếch lên độ cong xấu xa, khiến Lý Hàn Lâm thấy lạnh cả sống lưng.
Đứa trẻ này... thật bí hiểm quá.
Thực sự cậu mới chỉ sáu tuổi ư?
Có điều, lời của cậu, không tính là quá đáng.
Nếu không phải ông chạy tới kịp lúc, bệnh của Vân Thiên Hữu sẽ chuyển biến xấu, quả thực vô cùng nguy hiểm.
Lý Hàn Lâm hiểu rõ, sở dĩ cậu yêu cầu ông nói vậy, chẳng qua là một kiểu thủ đoạn.
Thế giới của trẻ con, vô cùng đơn thuần, bọn họ không hiểu những ngoắt ngoéo, cũng không biết thủ đoạn là gì. Tuy Vân Thiên Hữu vẫn là trẻ con, nhưng nổi bật hơn người, những đứa trẻ khác khó có thể sánh bằng.
Nhưng sâu trong nội tâm cậu, cũng có sự ngây thơ vô cùng. Cậu chỉ biết rằng, nếu cậu biểu hiện yếu đuối một chút, đáng thương thêm chút, mẹ sẽ quan tâm cậu, thương cậu nhiều hơn.
Vân Thiên Hữu chậm rãi nằm xuống, trầm giọng nói: “Cháu không thể thua người đàn ông khác, cháu phải đoạt lại trái tim của mẹ cháu.”
Lý Hàn Lâm nhìn cậu nhóc đã cuộn tròn trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu, nổi lên sự đau lòng nhàn nhạt.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, Vân Thi Thi vội vã xuống xe, chạy về phái khu nội trú.
Mộ Nhã Triết đỗ xe xong, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vừa bước vào khu nội trú, cô đang định lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hàn Lâm, phát hiện mình không có điện thoại!
Vân Thi Thi ảo não cắn môi, là cô nhất thời sơ sẩy, lại không đem theo tờ giấy viết số, giờ khu nội trú lớn như vậy, cô không biết Hữu Hữu ở phòng nào tầng nào, vì thế không thể làm gì khác hơn là đi đến chỗ y tá.
Vừa đi được nửa đường, có người đằng sau gọi cô.
“Thi Thi! Con đã đến rồi à?!”
Vân Thi Thi kinh ngạc quay đầu, thấy Lý Cầm đứng đằng sau vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn cô. Sắc mặt của cô cũng cứng đờ, vô cùng ngạc nhiên.
Sao bà ta lại ở đây?
Vân Thi Thi kỳ quái hỏi: “Sao bà lại ở chỗ này?”
“Đứa bé ở bệnh viện, cái này, mẹ cũng vừa mới chạy tới. Con biết chuyện rồi à?”
Chẳng hiểu tại sao giọng điệu của Lý Cầm cực kì khách khí với cô, không còn châm chọc khiêu khích như trước, trên mặt nở nụ cười, giọng nói rất dịu dàng.
Hồi trước Lý Cầm không như này, thấy cô thì sẽ trưng ra vẻ mặt khó ở, ăn nói chua ngoa, giờ đối lập như vậy, khiến cô không kịp thích ứng.
Đứa bé bị thương?
Hữu Hữu?
Chẳng lẽ là...hiệu trưởng Lý liên lạc với người thân để bọn họ đến bệnh viện để đến đóng tiền viện phí ư?
Cũng đúng! Vân Thiên Hữu phát bệnh, hiệu trưởng đưa cậu nhóc vào bệnh viện, không liên lạc được với cô, chắc là đã liên lạc với Vân Nghiệp Trình, cô nhớ rõ đề phòng ngừa ngộ nhỡ, sổ liên lạc đều điền phương thức liên lạc với Vân Nghiệp Trình.
Hiệu trưởng Lý vốn không quen không biết nhà bọn họ, đứa trẻ xảy ra chuyện, trước tiên ông phải đưa đứa bé vào bệnh viện trước đã là vô cùng cảm kích, lẽ nào còn muốn yêu cầu người ta thoải mái ứng ra tiền nằm viện?
Chắc là hiệu trưởng Lý liên lạc với Vân Nghiệp Trình, Vân Nghiệp Trình biết Hữu Hữu gặp chuyện không may, vội chạy tới, trả tiền nằm viện cho đứa bé.
Nhưng thái độ của Lý Cầm khiến cô thấy rất kỳ lạ.
Lúc trước, bà ta luôn có thái độ phiền chán với Vân Thiên Hữu, sao hôm nay...
“Mẹ vừa tới à?” Vân Thi Thi hỏi.
“Ừ, ba con cũng tới rồi, đang trả tiền viện phí!Trên người không có bao nhiêu tiền, nhưng trẻ con chữa bệnh cần tiền, chỉ đành trên người có bao nhiêu tiền thì dồn hết vào! Không đủ thì nghĩ cách khác vậy!”
Lý Cầm nói, trên mặt đầy sầu muộn.
Bà ta moi móc hết đủ mọi thứ trên người Vân Nghiệp Trình, kể cả tiền gửi trong ngân hàng cũng lấy ra, đào khoét của cải, chỉ được khoảng một vạn.
Trong lòng căn thẳng, tuy tiền thuốc men của Vân Na đã có người ứng ra, nhưng bác sĩ bảo, muốn tiến thêm một bước trị liệu sẽ tốn một khoản không nhỏ, yêu cầu bọn họ nộp hai vạn.
Nhưng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vân Nghiệp Trình đã biết việc lúc trước bà ta bức bách Vân Thi Thi mang thai, tức giận, muốn ly hôn với bà ta!
Ly hôn? Ly hôn rồi thì bà ta phải làm sao? Vân Na nữa? Đây là điều mấu chốt...
Lý Cầm sợ hãi.
Ly hôn? Sao có thể?
Tuy trong suy nghĩ của bà ta, giờ Vân Nghiệp Trình nghèo túng, móc sạch của cải hoàn toàn là người nghèo rớt mồng tơi, không thể cho bà ta vinh hoa phú quý, nhưng muốn ly hôn với bà ta vào lúc này, bà ta phải làm sao giờ?
Bà ta vốn quen cuộc sống sung túc, áo cơm không lo, mười ngón tay không dính nước, dù nhà họ Vân nghèo khó, bà ta cũng rất ít khi phải ᴆụng vào việc nhà, cơ bản đều là Vân Thi Thi và Vân Nghiệp Trình ôm đồm.
Dù có ly hôn, thì cũng đừng là bây giờ chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc