Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1274

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ánh mắt cô ta ảm đạm vô hồn, không chút ánh sáng, không còn can đảm.
Nếu không phải ***g *** còn phập phồng lên xuống, sợ là không cách nào nhìn ra được đây là một người vẫn đang sống thực sự chứ không phải là một khối thi thể bị đốt cháy.
Bà Lục cũng không thể chịu đựng được, xoay người nhéo vạt áo Lục Bác Thịnh, cố nén đau khổ nói: "Thật sự không có biện pháp sao? Bác Thịnh, ông cứ trơ mắt nhìn con gái mình chịu khổ như vậy sao? Nó... Nó như vậy thì sống tốt thế nào được?"
"Tôi còn có thể làm gì? Tôi thì có thể nghĩ ra cách gì đây?! Nếu có thể thay nó chịu khổ, tôi cũng không từ chối! Nhưng chuyện này tôi không quyết được, tôi cũng không có cách nào, tôi cũng rất đau khổ! Bà cho là... Bà cho là tôi muốn trơ mắt nhìn nó chịu khổ sao?"
Lục Bác Thịnh đau lòng không kìm được, ông ta đau đớn kịch liệt thở dài một tiếng, bỗng nhiên đè thấp giọng: "Nếu có thể, tôi không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện ૮ɦếƭ đi rồi thì không còn phải chịu đau đớn nữa, nhưng mà... Tôi không có dũng khí lớn như vậy! Huống hồ, muốn nó sống tốt thì chính nó phải có ý chí cố gắng tiếp tục sống! Bà là mẹ của nó, bà càng phải mạnh mẽ hơn nó mới đúng!"
૮ɦếƭ đi rồi sẽ không đau nữa sao?
Bà Lục vừa nghe đến từ này, giật mình một cái, lập tức đẩy ông ta ra, ép hỏi: "Ông điên rồi sao? Nó là con ông, vậy mà ông lại muốn *** nó? Ông bị điên rồi à!"
Lục Bác Thịnh thấy lời nói của mình bị xuyên tạc, sốt ruột khoát tay: "Bà cứ bình tĩnh! Cứ bình tĩnh. Chúng ta bây giờ cần bình tĩnh!"
Nói xong, ông ta đẩy cửa ra đi ra ngoài, đến hành lang ***.
Bà Lục lập tức ngã ngồi ở trên ghế, ôm mặt muốn khóc, lại nhịn xuống, cố gắng không rơi nước mắt.
Có đôi khi, con người đau khổ đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể rơi được nữa rồi.
...
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, lại chuyển tới ICU, đằng đẵng nửa tháng, khốn khổ vô cùng.
Trải qua năm lần thay thuốc thống khổ, Lục Cảnh Điềm rốt cuộc hồi phục, đã có thể xuống giường.
Xuống được giường, có nghĩa là phải lập tức tiến hành trị liệu khôi phục sức khoẻ.
Bác sĩ luôn dặn dò, trị liệu khôi phục sức khoẻ sẽ kéo dài, cô ta thuộc loại bỏng nặng, bắp thịt, trí nhớ, thần kinh ngoại biên đều đã bị tổn thương, nếu không làm huấn luyện dẫn đến việc cơ bắp bị teo lại.
Trị liệu khôi phục sức khoẻ rất đau khổ, nhưng cho dù đau đớn đến mấy cũng cần phải tiến hành.
Sau khi Lục Cảnh Điềm xuống giường, ngày đầu tiên thử ở trong phòng bệnh đi lại hai bước, đã đau đến mức thở hổn hển.
Ngày hôm sau, rốt cuộc đã có thể đi được bốn bước, dần dần, cô ta đã có thể thử lấy tay đẩy cửa, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đáy lòng Lục Cảnh Điềm từ từ nổi lên một tia vui mừng, rốt cuộc cảm nhận được niềm vui sướng.
Cô ta nghĩ, chỉ cần từ nay về sau không soi gương nữa, chắc sẽ không có chuyện gì.
Cô ta gắng sống sót, vì bình minh rực rỡ, vì hoàng hôn mỹ lệ, mặc dù cô ta từng muốn từ bỏ mạng sống của mình nhiều lần, nhưng cô ta vẫn còn lưu luyến cuộc sống tươi đẹp này.
Cô ta còn nhiều điều tiếc nuối chưa làm xong.
Thân thể của cô ta khôi phục khá nhanh, bác sĩ cũng nói, nếu cứ đà này, có lẽ có thể giữ chân cô ta lại, không cần cắt bỏ nữa.
Lục Cảnh Điềm được cổ vũ, khiến cho cô ta dấy lên hy vọng.
Kỹ thuật chữa bệnh sẽ càng ngày càng phát triển, chỉnh sửa nhan sắc chắc không quá khó?
Cô ta tự an ủi bản thân như vậy, tự tiếp thêm cho mình động lực, mong muốn bản thân mau khoẻ lại.
Ngày này, bà Lục và Lục Bác Thịnh không ở trong phòng bệnh, cô liền thử tự mình xuống giường, đi tới cửa phòng bệnh, vịn tường, muốn thử đi lại một chút.
Cô cố gắng, muốn bản thân có thể hồi phục nhanh một chút.
Như vậy, là có thể rời khỏi căn phòng sặc mùi thuốc khử trùng này rồi.
Lục Cảnh Điềm vịn vào tường, chậm rãi đi từng bước, đột nhiên, cách đó không xa truyền tới tiếng chơi đùa của một cô bé, ngay sau đó, một quả bóng cao su bay tới đập vào chân cô.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng, thử vươn tay, muốn nhặt quả bóng kia lên.
Cô cố gắng khom người, thật vất vả mới nhặt được nó lên, cô liền vui sướng, ánh mắt cũng sáng ngời.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, đi tới trước mặt cô là một cô bé, giọng nói non nớt vang lên: "Cô ơi, đây là bóng của cháu!"
Âm thanh mềm nhũn, nghe tuổi chắc không lớn lắm, ước chừng khoảng bảy tám tuổi, vô cùng đáng yêu.
Lục Cảnh Điềm nghe vậy, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô bé trước mắt.
Nhưng mà bé gái kia nhìn thấy mặt cô, cùng vết thương trên người, nụ cười sáng rực ở trên mặt lập tức cứng đờ, cả người giật mình.
Cô bé không khỏi mở to hai mắt, trên mặt tràn ngập sợ hãi, hoảng sợ lui về phía sau, lảo đảo, gào khóc chạy ra ngoài: "Oa oa! Yêu quái, hu hu hu... yêu quái thật đáng sợ, mẹ mẹ ơi... mau cứu con! Có con yêu quái muốn ăn thịt Hinh Hinh, có yêu quái..."
Lục Cảnh Điềm như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ, cánh tay buông lỏng, quả bóng cao su liền rơi xuống đất, lăn qua một bên.
Cô bé kia vẫn khóc to không ngừng như cũ, hét ầm lên, mẹ cô bé từ trong một phòng bệnh khác nghe tiếng chạy tới, sợ hãi mà ôm lấy cô bé, còn tưởng rằng là người nào cố ý dọa con mình. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Điềm đang cứng ngắc đứng ở cửa, tức giận trên mặt lập tức mất hết, sửng sốt vài giây, mới rốt cuộc hiểu được chuyện gì.
Đại khái là con nhỏ ham chơi, không cẩn thận ***ng trúng người này, sau đó bị dung mạo của cô gái này làm cho sợ hãi.
Lục Cảnh Điềm nhìn người phụ nữ kia.
*** trắng nõn, nhẵn nhụi, mặt mày thon gọn, tinh xảo như tranh vẽ, cả người đều hoàn mĩ, không có một chút tì vết nào.
Lại nghĩ tới chính mình, nhất thời cảm thấy tự ti mặc cảm.
Lục Cảnh Điềm đau xót không gì xánh được, cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy dung mạo của mình.
...Cô không phải yêu quái... Cô chỉ là muốn nhặt giúp quả bóng... Cô không phải như vậy...
Nhưng mà...
Bé gái kia nói cô là quái vật?
Cô không khỏi tò mò, rốt cuộc mặt của cô phải xấu xí tới mức nào?
Rốt cuộc có bao nhiêu khủng pố, lại khiến một bé gái còn chưa hiểu chuyện khóc lóc sợ hãi hét: "Yêu quái!"?
Người phụ nữ kia dỗ con xong, lập tức áy náy xin lỗi cô: "Xin lỗi! Xin lỗi! Là con bé chưa hiểu chuyện, ăn nói bừa bãi, không phải cố ý, mong cô không để bụng!"
Người phụ nữ kia cất tiếng xin lỗi, cũng phần nào ý thức được, lời vừa nãy của con mình có bao nhiêu sức đả thương người.
Lục Cảnh Điềm cẩn thận ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người kia, cô bỗng nhiên ao ước, cực kỳ ghen tỵ, người này dáng dấp không hoàn toàn phải là đẹp, chí ít cũng được gọi là dễ nhìn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc