Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1273

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Tiêu điều?"
"Em không biết sao?" Hoa Cẩm khinh bỉ nói: "Gần đây tình hình chính trị của Nhật Bản và Hàn Quốc không được ổn định, đặc biệt là ở Hàn Quốc, nhà lãnh đạo mới đề cao tinh thần dân tộc, cho nên việc trao đổi văn hóa giữa hai nước cũng bị hạn chế."
Vân Thi Thi ra vẻ tiếc nuối: "Thảo nào gần đây anh túng quẫn như vậy."
"Thuê một ngôi nhà trọ ở trung tâm thành phố, sau đó thì mua xe, cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa."
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười, vỗ vỗ vai anh ta, rất hào phóng nói: "Không phải chỉ là một chiếc Mercedes thôi sao, tôi tặng anh."
"Em tặng tôi?"
"Phải! Tặng anh một chiếc Mercedes-Benz hạng E loại mới nhất."
Hoa Cẩm không được tự nhiên: "Tôi mới không cần."
Vân Thi Thi nhíu mày nói: "Cái gì chứ! Tôi thấy ánh mắt anh rõ ràng là đang nói anh rất muốn! Mercedes không phải là ước mơ của mọi người đàn ông sao?"
Hoa Cẩm hừ lạnh một tiếng: "Ước mơ của tôi không nông cạn như thế."
"Vậy ước mơ của anh là gì?"
Hoa Cẩm lập tức kiêu ngạo nói: "Nếu đã là ước mơ thì sao có thể tùy tiện nói ra miệng dễ dàng như thế."
Vân Thi Thi dỗi một lúc, sau đó cũng tỏ vẻ kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Không nói thì không nói, cho dù anh có muốn nói thì chưa chắc tôi đã thèm nghe đâu."
Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía chiếc xe của Vân Thi Thi.
...
Trong bệnh viện.
Không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt.
Thỉnh thoảng lại có tiếng ՐêՈ Րỉ đầy đau đớn của Lục Cảnh Điềm.
Dây thanh quản của cô ta bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn vỡ vụn.
Lúc Bác Thịnh và vợ lo lắng đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Lục Cảnh Điềm nằm trên giường không ngừng ՐêՈ Րỉ, trong lòng dường như cũng tan nát.
Lúc Cảnh Điềm nằm trên giường, bảy, tám bác sĩ và y tá vây quanh, hai người phụ trách ổn định cảm xúc cho cô ta, những người còn lại thì giúp cô ta thay thuốc.
Quá trình thay thuốc cực kỳ đau đớn.
Lúc Cảnh Điềm đã sắp bị việc thay thuốc ђàภђ ђạ cho đau đến muốn phát điên lên rồi.
Cô ta thật sự không hiểu nổi, rõ ràng người ta không hề dùng đến dao găm, thế nhưng khi thứ thuốc nước kia cứ liên tục được đổ lên vết thương trên người cô ta, cô ta lại đều cảm thấy đau đớn như thể đang bị ai khoét thịt vậy.
Hai ngày thay thuốc một lần, mỗi lần thay thuốc phải kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Lúc thay thuốc, Lục Cảnh Điềm luôn đau đến toát hết mồ hôi lạnh, thậm chí cô ta còn có ý nghĩ, nếu như cứ phải chịu đau như vậy, chi bằng nhanh chóng kết liễu mạng sống này cho rồi!
Từ sau khi được cứu sống, cô ta liên tục gặp ác mộng hết lần này đến lần khác, đang ngủ giữa chừng thì bị giật mình tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng thường nghe thấy tiếng khóc của mẹ, rồi tiếng cha đang tự trách, cùng với tiếng thở dài bất đắc dĩ cùng thương cảm của các bác sĩ.
--- "Bác sĩ, con gái tôi thật sự không thể cứu được sao?"
--- "Chúng tôi đều đã dùng hết sức rồi. Mặc dù kỹ thuật chỉnh dung hiện giờ rất phát triển, nhưng diện tích bị bỏng lớn như vậy, e rằng rất khó bù đắp được hết."
...
Lục Cảnh Điềm mơ hồ nghe được giọng nói lo lắng kia, cô ta thậm chí còn nghĩ rằng, tại sao cô ta lại được cứu sống, tại sao không để cho cô ta được an an tĩnh tĩnh mà ૮ɦếƭ trên bàn mổ, trực tiếp kết thúc sinh mệnh này của cô ta.
Cô ta không cách nào mở miệng, không cách nào nói chuyện, nếu như có thể mở miệng lần nữa, cô ta nhất định sẽ cầu xin cha mẹ mình, cầu xin bác sĩ hãy để cho cô ta ૮ɦếƭ không đau đớn.
Cô ta không muốn tiếp tục sống khổ sở như vậy nữa!
Cô ta không muốn phải sống chật vật như vậy!
Những lúc cô ta tỉnh táo, mở mắt ra đều cảm giác được mình đang nằm thẳng tắp trên giường, khắp người đầy thương tích, nơi nào cũng đau rát, những vết thương trên mặt kết vảy lại làm cho khuôn mặt cứng đờ, cô ta không chỉ một lần muốn kết liễu bản thân.
Nhưng buồn cười nhất chính là, cô ta lại không cách nào nhẫn tâm cắn đứt lưỡi của mình, thật là quá yếu đuối.
Người phụ nữ kia thành công rồi!
Đúng vậy, đây chính là quả báo mà cô ta tự gây ra cho chính mình!
Nếu lúc trước cô ta không hủy khuôn mặt của Vân Na thì bây giờ cô ta đã không phải chật vật trên giường bệnh thế này!
Vân Na kia đã thành công rồi!
Lục Cảnh Điềm đã thành công tự hủy hoại chính mình!
Hủy hoại bản thân một cách triệt để!
Cô ta không chịu nổi cảnh nhẫn nhục sống tạm bợ, càng không chịu được cảnh mình trở nên xấu xí, cô ta phải còn tiếp tục xinh đẹp rạng rỡ chào đón tương lai.
Mỗi một buổi sớm, cô ta đều nhìn thấy nắng ban mai chiếu ngoài cửa sổ, thế nhưng lại luôn cảm thấy thế giới của mình vĩnh viễn chìm trong đen tối và tuyệt vọng, giường như ánh sáng ngoài kia không chiếu được tới cô ta.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ ngồi khóc bên giường, thấy cha thở dài, Lục Cảnh Điềm lại ra sức cổ vũ chính mình.
Phải sống sót!
૮ɦếƭ còn không sợ, chẳng lẽ lại đi sợ sống sao?
Có lẽ cô ta còn có thể bình phục mà?
Có lẽ kỹ thuật chữa bệnh hiện đại còn có thể cho cô ta cơ hội để bắt đầu một cuộc đời mới?
Có lẽ cô ta còn có tương lai?
Nhưng nỗi đau đớn không gì sánh bằng trong lúc chữa trị nhanh chóng dập tắt ý chí muốn sống của cô ta.
Chính những lúc đó khiến cô ta cảm thấy rằng, thì ra, có những lúc, còn phải sống mới chính là chuyện tàn nhẫn nhất!
Còn sống mới thực sự là khổ hình!
Sau này cô ta sẽ là một kẻ tàn phế, không thể ôm ấp người đàn ông mình yêu, cũng không thể khoác lên người những chiếc váy xinh đẹp, không cách nào dùng những thỏi son mà mình yêu thích nhất, thậm chí còn phải đối diện với gương mặt như ác quỷ của chính mình!
Ngay cả việc đi ra ngoài đường cũng đã là một chuyện xa xỉ.
Cô ta mơ hồ nghe thấy được, đùi phải của cô ta bị thương quá nặng, không thể thực hiện việc cấy da, nếu tình huống không chuyển biến tốt hơn thì buộc phải cắt bỏ.
Cắt bỏ?
Cô ta nghe được tin này thì cảm thấy dường như đất trời mù mịt, khóc không ra nước mắt!
Trong lòng cô ta hoàn toàn tan vỡ: Chẳng lẽ ngay cả cái quyền được sống sót với một cơ thể hoàn chỉnh cũng bị ςướק đoạt một cách tàn nhẫn vậy sao?
Chẳng lẽ nửa đời còn lại của cô ta sẽ phải trải qua trên xe lăn sao?
Mẹ cô ta không ngừng an ủi: "Điềm Điềm, đừng sợ, cho dù con chỉ còn một cái chân, nửa đời còn lại, mẹ vẫn sẽ nuôi con."
Lục Cảnh Điềm không muốn nói chuyện, cô ta khóc lóc nức nở: "Vậy đến lúc cả cha và mẹ đều không còn nữa thì sao?"
Ai sẽ nuôi dưỡng một kẻ tàn phế như cô ta đây?
Chẳng bằng nhân lúc này mà tự kết liễu mình còn hơn!
Sau khi thay thuốc, Lục Cảnh Điềm đổ mồ hôi lạnh khắp người, ngay cả khăn trải giường cũng ướt nhẹp.
Y tá không thể đỡ cô ta sang một bên, đổi khăn trải giường mới.
Mà cả quá trình này, cô ta lại càng đau đớn thêm.
Cô ta bị thương khắp người, cho dù là chạm vào chỗ nào thì cũng sẽ rất đau, y tá đỡ cô ta sang một cái giường khác, cô ta phải chịu vô số đau đớn.
Sống không bằng ૮ɦếƭ...
Sống không bằng ૮ɦếƭ!
Trong lòng cô ta không ngừng tự nhủ những lời này, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Cô ta không ngừng suy nghĩ miên man, tại sao trận lửa kia không thiêu cô ta thành tro tàn luôn?
Ít nhất cô ta đã không phải chịu nỗi đau đớn như bây giờ.
Ít nhất, cô ta không cần phải khổ sở sống tạm bợ từng ngày, dày vò như vậy...
Ông trời ơi, mau mang cô ta đi đi!
Cô ta thật sự không còn chút ý nghĩ muốn sống nào nữa rồi.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, bà Lục vội vàng đi vào, lại nhìn Lục Cảnh Điềm, thấy cô ta đã nằm thẳng tắp trên giường bệnh, cả người cứng ngắc, không hề nhúc nhích, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, ngay cả ánh sáng chói chang bên ngoài cửa sổ cũng không thể tiến vào trong con ngươi của cô ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc