Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1271

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trên weibo, dư luận đang ra sức lên án "Tần Ngọc Yên", thế nhưng lại không có ai để ý đến diễn xuất của Vân Thi Thi.
Tất cả khán giả đều đang đắm chìm trong sự độc ác của "Tần Ngọc Yên", hoàn toàn không để ý đến việc diễn xuất của cô hơn hẳn Lâm Chi. Diễn xuất của Lâm Chi chỉ có thể nói là tròn vai, nhưng diễn xuất của cô thực sự là thể hiện mọi khía cạnh của nhân vật một cách đặc sắc.
Mộc Tịch nói: "Đã sắp đến liên hoan phim truyền hình rồi, tôi thật sự rất chờ mong, dựa vào nhân vật phản diện "Tần Ngọc Yên" này, cô chắc chắn có thể đạt được giải "nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất"!"
"Liên hoan phim truyền hình cũng giống liên hoan phim điện ảnh mà thôi, phía sau còn rất nhiều góc khuất, không thể nói chắc như thế được, tránh cho sau này lại phải thất vọng."
Vân Thi Thi vỗ trán, buồn phiền nói: "Gần đây đúng là rất buồn, nói thật, Mộc Tịch à, tôi rất thích diễn xuất, khi vai diễn của mình chinh phục được người xem thì rất có cảm giác thành tựu, nhưng mà làng giải trí còn khiến tôi nhận ra rằng nơi này tồn tại rất nhiều thứ xấu xa bẩn thỉu, ví dụ như Lâm Chi hay Nhan Băng Thanh, hoặc là Lý Hương Nhi. Trong 《 Khuynh quốc 》, mỗi người phụ nữ đều ra sức giành giật, nhưng tôi lại có cảm giác, làng giải trí này cũng giống như hậu cung vậy, khán giả giống như một vị hoàng đế, rõ ràng là có quyền uy rất lớn, nhưng nhiều lúc lại chỉ giống như một tên hôn quân ngu muội. Phụ nữ trong làng giải trí mỗi ngày đều ra sức đấu đá nhau, nhưng đều chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, mỗi người đều giống như một "Tần Ngọc Yên", trong lòng đầy rẫy mưu ma chước quỷ, không từ bất cứ thủ đoạn nào để leo lên."
Mộc Tịch hơi nhíu mày, bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay cô.
Thi Thi, cô đã rất cố gắng, tôi biết, tôi nhìn thấy hết, nhưng mà cô cũng đừng tự làm mình vất vả quá, thật xin lỗi, bình thường có nhiều lúc tôi không nhịn được mà tỏ ra bực tức, chắc là đã vô tình gây áp lực tâm lý cho cô rồi, về sau, cho dù có bất bình thì tôi cũng sẽ không khiến cô phải chịu ấm ức như vậy nữa."
"Khiến tôi ấm ức đâu phải là cô, cô tự trách cái gì chứ."
"Nhưng mà... Hình như tôi cũng truyền lại cho cô không ít năng lượng mà."
"Đồ ngốc, được rồi, tôi cũng chỉ càu nhàu một chút mà thôi. Đúng rồi..."
Phía sau, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cố Tinh Trạch mệt mỏi đẩy cửa đi vào phòng hóa trang, vừa khéo nghe thấy Vân Thi Thi đang cười tít mắt mà nhờ cậy Mộc Tịch: "Ngày mai cô giúp tôi xin Tần Chu cho nghỉ nhé? Tôi đã xin phép bên đoàn phim rồi, năm ngày tới tôi sẽ không đến đoàn phim được."
"Xảy ra chuyện gì mà lại phải nghỉ nhiều như vậy?" Mộc Tịch tò mò hỏi.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng: "Tôi phải đi chụp ảnh cưới!"
Cố Tinh Trạch đứng ở cửa, nghe được câu này thì cả người như bị sét đánh trúng, hóa đá tại chỗ.
Mộc Tịch đang định nói gì đó thì ánh mắt thoáng nhìn qua bóng dáng cao gầy bên cạnh cửa, quay đầu lại nhìn rõ là Cố Tinh Trạch thì hơi hoảng, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tinh... Tinh Trạch! Anh đã đến rồi sao?"
Vân Thi Thi nghe vậy thì nhíu mày, hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về hướng cửa, đã thấy Cố Tinh Trạch tựa người vào cửa, tóc mái của anh ta phủ xuống mắt, khiến cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh ta.
Cô vậy mà lại quên mất, hôm nay cô có hai cảnh quay với anh ta.
Cô hơi nhếch khóe môi, xấu hổ chào một tiếng: "Tinh Trạch..."
Sau đó, bầu không khí lại đông cứng, cô cũng không biết phải làm sao để phá cục diện bế tắc này.
Cố Tinh Trạch chậm rãi nâng mắt lên nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên cười khổ rồi nói: "Thi Thi, em không cần phải cố ý tránh anh, hay là em sợ anh sẽ quấy nhiễu em sao?"
"Em đâu có cố ý tránh anh."
Cố Tinh Trạch nghe vậy thì bỗng nhiên nhếch môi, đi thêm vài bước đến gần cô, mãi đến lúc đứng trước mặt cô mới dừng lại: "Vậy em cố ý nhờ đoàn phim sắp xếp cho thời gian quay của chúng ta lệch nhau là có ý gì?"
"A..."
Vân Thi Thi ngớ ra.
Vào đoàn phim lâu như vậy rồi, sở dĩ cô và Cố Tinh Trạch chưa từng va chạm là vì cô đã đặc biệt nhờ cậy bên phía đạo diễn, nếu không có cảnh quay chung thì hãy sắp xếp để thời gian quay của hai người lệch nhau.
Có đôi lúc, Cố Tinh Trạch quay xong, rời khỏi đoàn phim cũng là lúc cô vừa tới, mà cô quay xong rồi, bắt đầu ra về thì Cố Tinh Trạch mới đến đoàn phim.
Hai người vừa khéo so le nhau.
Hôm nay không có cách nào khác, bởi vì bọn họ có cảnh quay chung.
Từ lúc bộ phim này bắt đầu được khởi quay, cô đã đặt ra khá nhiều điều kiện, bên phía đạo diễn đều đáp ứng cô nên cô cũng hơi hổ thẹn, bởi vậy những lúc thế này cô không thể quá tùy hứng.
"Là bởi vì chuyện của Lý Hương Nhi sao?" Cố Tinh Trạch vội vàng hỏi: "Em là vì chuyện đó mà tức giận sao?"
Vân Thi Thi không có phản ứng gì, Mộc Tịch ở bên cạnh lại bất bình lên tiếng: "Ôi chao, cần gì phải nhắc đến Lý Hương Nhi ở đây chứ! Gần đây cô ta càng lúc càng tích cực tuyên truyền, bởi vì chuyện này mà bên tổ công tác cũng bực mình lắm đấy. Tinh Trạch đại nhân à, Tần Chu nói anh sẽ có cách xử lý, thế nhưng sao lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa xử lý xong chuyện của người phụ nữ kia?"
Cố Tinh Trạch lườm cô ấy một cái, ánh mắt buốt lạnh.
Mộc Tịch lập tức ý thức được vừa rồi lời nói của mình có hơi quá phận, lập tức cúi đầu xuống, không dám mở miệng nữa.
Trên mặt Vân Thi Thi lại hiện lên nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được: "Tại sao em lại phải tức giận?"
Cố Tinh Trạch ngẩn ra.
"Mặc dù chuyện Lý Hương Nhi làm hơi quá đáng, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là muốn mượn danh tiếng của em mà tuyên truyền thôi! Nếu đã như vậy, em để cho cô ấy được như mong muốn là được rồi. Dù sao em cũng đâu có cần những thứ này, em bước chân vào làng giải trí cũng chỉ đơn thuần là vì yêu thích diễn xuất mà thôi, bao giờ chán rồi thì em sẽ rời đi, không có gì phải lưu luyến cả. Danh tiếng hay các mối quan hệ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không cần phải xoắn xuýt làm gì."
"Thi Thi..."
"Thật ra, em cũng có phần không hiểu nổi vụ tuyên truyền kia. Mỗi người đều có cuộc sống riêng tư của mình, người ngoài có tư cách gì mà hỏi đến. Đáng thương nhất chính là anh đấy, bị Lý Hương Nhi lợi dụng để tuyên truyền, lại bị giới truyền thông lợi dụng để câu view, Tinh Trạch, nếu như để em nói ra cảm nghĩ của mình, em sẽ nói là em thấy không cam lòng thay cho anh, chỉ thế mà thôi."
Cố Tinh Trạch sững sờ, mãi vẫn không nói được gì.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười tự giễu: "Em thì có gì mà phải tức giận chứ, chẳng lẽ em cho rằng, em sẽ vì việc anh không ngừng tự làm khổ chính mình mà đi tức giận sao?"
Mộc Tịch hoàn toàn sửng sốt.
Vân Thi Thi nói như vậy là quá nặng lời rồi.
Cố Tinh Trạch cũng kinh ngạc.
"Tinh Trạch, anh..." Vân Thi Thi mở miệng: "Anh thật sự rất ưu tú, nếu như anh cảm thấy mệt rồi thì có thể chọn rời khỏi làng giải trí, rời khỏi cái nơi tối tăm bẩn thỉu này, bắt đầu một cuộc sống tự do. Cứ tiếp tục ở cái nơi này, thật sự không thích hợp với anh."
"Rời khỏi nơi này rồi, anh còn có nơi nào để đi?" Cố Tinh Trạch bỗng nhiên hỏi lại.
Anh ta không có nơi nào để về.
Lúc còn trẻ, còn chưa hiểu đời, anh ta đã bước chân vào giới diễn viên nghệ sĩ, tới bây giờ đã là mười một năm, anh ta đã bao lần bước *** vinh quang, cho dù nói về danh tiếng, về diễn xuất, thậm chí là cả tài năng ca hát, anh ta đều đạt được những thành tựu mà mọi người không thể với tới.
Lúc trước bị phong sát, anh ta vốn cho rằng, anh ta được tự do rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc